Một loại nữa là em bé mới sinh, bé vừa sinh ra Thiên Mục chưa đóng cũng dễ nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ.

Đương nhiên, còn có một loại đó là Âm Dương Nhãn. Chó và trâu trời sinh đã có Âm Dương Nhãn, chúng cũng có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà con người không thể thấy. Đương nhiên, chó này cũng không bao gồm một số chó nuôi trong nhà.

Song, vẫn còn có thể dùng một số cách đặc biệt khiến con người có thể nhìn thấy quỷ. Chẳng hạn như nước mắt trâu, dầu của xác chết, đất ở mộ...

"Cô muốn nhìn thật à?"

"Đương nhiên rồi!"

"Vậy cũng đừng có bị dọa đó".

"Chẳng phải chị đây đã nói với anh rồi à? Chị đây học Hạ Môn đó!"

"Được rồi!"

Lưu Minh gật đầu, giơ tay vỗ lên vai Lý Văn Dao, rồi còn khẽ nhéo xương quai xanh của cô ta một cái.

"Tên khốn nhà anh, lại muốn ăn đậu hũ của tôi..."

"Quỷ kìa..."

Lý Văn Dao còn chưa nói xong, vẻ mặt lập tức thay đổi vì cô ta thấy một người phụ nữ đang đưa lưng về phía mình, còn lơ lững giữa không trung.

Một cô gái nhỏ như cô ta sao có thể từng thấy thứ này, trực tiếp bị dọa hét toáng lên, quay đầu chui vào trong ngực Lưu Minh, nói gì cũng không dám ra. Cặp bưởi kia cộm Lưu Minh vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, có cảm giác cứ tiếp tục như vậy thì sẽ mắc sai lầm!

Lưu Minh vội vàng đẩy Lý Văn Dao ra: "Dao Dao, cô yên tâm đi, chị dâu chắc chắn sẽ không hại người, chị ấy là một con quỷ tốt!"

Lưu Minh an ủi một lúc lâu, Lý Văn Dao mới bình tĩnh lại.

Cô ta nhìn anh với vẻ tò mò, tuy lúc trước có nghe Liên Y nói Lưu Minh là một tiểu thần côn, nhưng mãi đến hôm nay, Lý Văn Dao mới tin quỷ thần này nọ.

Hơn nữa, ban nãy cũng thần kỳ ghê, Lưu Minh chỉ khẽ vỗ lên vai mình rồi nhéo xương quai xanh một cái thì cô ta đã có thể nhìn thấy quỷ!

"Ông chủ Trần, sống chết có số, giàu sang tại trời, xin hãy nén đau thương!"

Lưu Minh nhàn nhạt nói, 10 năm nay, anh đã thấy rất nhiều cuộc sinh ly tử biệt, có đôi khi đều đã chết lặng.

"Tiểu thần y, tiểu thần tiên, cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu, cậu giúp tôi đi. Chỉ cần cậu chịu giúp tôi thì cậu muốn cái gì tôi cũng đồng ý!"

Ông chủ Trần quỳ đến trước mặt Lưu Minh, ôm lấy đùi anh, van nài.

"Xin lỗi, chuyện này thì tôi không giúp được ông!"

Lưu Minh bình tĩnh lắc đầu.

Ông chủ Trần lộ ra vẻ mặt khó tin, chết lặng hỏi: "Tại sao?"

"Ông không phát hiện gần đây cơ thể ông càng ngày càng yếu sao? Phải công nhận rằng tình yêu của ông và chị dâu đúng là khiến người ta cảm động, ngay cả tôi cũng thấy ê ẩm trong lòng. Nhưng, dù sao người quỷ cũng khác đường, chị dâu vì một phần tình yêu với ông mà ở lại, mà ở lại thì ngày nào cũng đi theo ông! Có điều, chị ấy cũng không biết, làm thế sẽ suy giảm khí âm dương trên người cả hai khiến cơ thể ông vẫn luôn yếu đi!"

Lưu Minh nói.

"Tiểu thần y, chỉ cần cậu có thể khiến tôi nhìn thấy Văn Quyên mỗi ngày, dù tôi chỉ sống được thêm mấy ngày thì tôi cũng bằng lòng!"

Ông chủ Trần giống như thấy được một tia hy vọng nói.

"Tôi biết ông là người có thể vì chị dâu mà từ bỏ tính mạng của mình!"

Lưu Minh vẫn lắc đầu: "Nhưng nếu chị dâu cứ tiếp tục ở lại cạnh ông thì linh hồn của chị ấy cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Mà linh hồn biến mất thì cũng sẽ đồng nghĩa với việc hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này!"

Ông chủ Trần nghe xong lời nói của Lưu Minh, ánh mắt lập tức ngẩn ngơ giống như mất hết mọi sắc thái.

Trước đây, Lưu Minh chỉ nhìn thấy ánh mắt này trên người của một loại người đó là sống không còn gì luyến tiếc. Họ sống giống như một cái xác không hồn, nó khó nghe một chút chính là người như vậy còn không bằng đã chết.

"Chỗ tôi có một lá bùa Tụ Âm, sau khi đốt thì nhất thời có thể ngưng tụ âm khí xung quanh khiến chị dâu tạm thời có khả năng như một người bình thường. Hai người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì mau đi làm đi..."

Thấy cảnh đó thì dù là Lưu Minh cũng cảm thấy đôi mắt cay cay, thở dài một hơi rồi lấy một lá bùa nhăn nhúm trong túi ra.

Vốn dĩ, cái lá bùa kia là định để lại đến khi tìm được mẹ rồi dùng, nhưng giờ anh vẫn quyết định giúp đối trai gái yêu nhau này.

Ông chủ Trần nhận lấy lá bùa, cả hai vợ chồng đều khom lưng vái Lưu Minh.

"Kiếp này lỡ mất nhau thì còn có kiếp sau, giờ điều ông cần phải làm là sống thật tốt, chỉ có vậy, ông mới không khiến người vợ đã mất của mình thất vọng!"

Lưu Minh liếc ông chủ Trần nói.

Ông chủ Trần cố gắng gật đầu ừ một tiếng, rồi dẫn theo vợ của mình rời khỏi quán trà.

"Tiểu thần y, cậu xem bệnh của tôi rốt cuộc phải chữa như thế nào?"

Sau chuyện ban nãy, Thái Hải Lực quả thật đã coi Lưu Minh trở thành thần tiên.

Những mánh khóe ấy thì chỉ có thần tiên trong truyền thuyết mới có thể làm được.

"Có phải ông ăn cỡ nào cũng chẳng mập lên và không cảm thấy no đúng không?"

Lưu Minh liếc Thái Hải Lực một cái nói.

"Đúng, đúng, đúng. Bắt đầu từ năm ngoài, lượng cơm ăn của tôi càng ngày càng nhiều, nhưng dù tôi ăn bao nhiêu thứ thì một lát lại đói. Hơn nữa, đến bệnh viện kiểm tra cũng không kiểm tra ra cái gì. Giờ càng ác hơn, cơ bản mỗi ngày phải ăn mười bữa, dù ăn như thế, nhưng bác sĩ vẫn nói tôi hơi thiếu máu. Thậm chí, tôi còn nghi mình ăn vào bụng người khác hết rồi cơ!"