Cháu mời anh ta ăn độc dược thì đúng hơn!

Nghĩ tới đây, Lâm Thu Vũ dường như nhớ ra điều đó, cô ta nói hết sức khôn khéo: “Quả thật cũng nên cảm ơn anh ta, đợi cuối tuần có thời gian thì mời anh ta đến nhà, cháu sẽ đích thân làm một bữa ngon sở trường, hai vị thần y một lớn một nhỏ có thể thử chút!”

Cháu gái nhà mình cuối cùng đã trưởng thành!

Ông Lâm gật đầu hài lòng.

Tòa cao ốc Đường Hải.

Lý Giai dẫn theo đám người bước nhanh về phía Lưu Minh.

“Ông chủ Lý dẫn theo nhiều ông trùm giới thương gia như vậy, rốt cuộc là muốn đi đâu?”

“Nhìn hướng bọn họ đi, hình như là đi tìm chàng thanh niên kia!”

“Bọn họ tìm chàng thanh niên kia làm gì, chẳng lẽ tìm hắn gây phiền phức?”

Người tầng dưới trong tiệc rượu cũng nhìn không chớp mắt các ông trùm kinh doanh do Lý Giai dẫn đầu!

Suy cho cùng đội ngũ như này quá mức sang trọng, nói không khoa trương chút nào thì những người này đang khống chế toàn bộ mạch kinh tế của Đường Hải.

Lưu Minh đang nói chuyện với Lý Phượng Hoàng, hiển nhiên cũng chú ý tới tình hình bên này.

Con người Lý Giai làm việc tuyệt đối đáng tin, không ngờ chỉ trong chốc lát đã kéo tới nhiều ông thần tài như vậy.

“Quả thận rỗng này không đáng tiền!”

“Trong bụng kia hình như có một con sâu kỳ quái sinh trưởng, cái này còn đáng tiền đấy”.

“Người này này lợi hại, đang cõng một con quỷ!”

Lưu Minh từ trên ghế sofa đứng dậy, cười híp mắt nhìn những tờ tiền giấy, à không, những ông trùm giới kinh doanh đang đi về phía mình.

“Tiểu thần y, quả thật ngại quá, mới họp xong, để cậu đợi lâu rồi”.

Lý Giai đi lên, mặt đầy áy náy nói.

“Không sao, dù sao thì công việc là quan trọng!”

Lưu Minh cười nói.

“Nào chư vị, tôi giới thiệu một chút với các ông, đây chính là tiểu thần y tôi vừa nhắc với mọi người đó, nhờ vào y thuật cao siêu, ngay cả ông Lâm cũng bội phục”.

“Tiểu thần y, tôi giới thiệu với cậu, vị này là ông Diệp ngành mỏ Đường Hải, vị kia là ông chủ Trần của sinh thái Hoa Văn…”

Lưu Minh cười gật đầu, anh chào hỏi một tiếng với các ông trùm giới thương gia, sau đó anh ngồi xuống ghế sofa.

Những ông trùm kia cũng không khách sáo tự tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ có Lý Giai mặt đầy cung kính đứng sau lưng Lưu Minh.

“Những ông trùm kia hình như không phải đi gây phiền phức!”

“ĐM, các người nhìn ông chủ Lý đi, ông ta đứng sau lưng chàng thanh niên kia kìa, hơn nữa thái độ cũng vô cùng cung kính!”

“Rốt cuộc chàng thanh niên này có lai lịch gì?”

“Vừa rồi lúc chúng tôi họp trên tầng, nghe ông chủ Lý nói mình quen một tiểu thần y, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ tiểu thần y lại trẻ đến như vậy, không biết là học trò của vị cao nhân nào!”

Ông Diệp cười ha hả nói, nhưng trong lời nói có hàm ý, ý tứ của ông ta là nói Lưu Minh trẻ tuổi như vậy, không phải là tên lừa đảo đó chứ.

“Sư phụ của tôi già cả rồi, căn bản không xuống núi được, cho nên không có danh tiếng gì trong thế tục, không đề cập đến cũng được mà!”

Lưu Minh phất tay nói.

Mọi người ở đây mặc dù trên mặt cười, nhưng trong lòng lại bắt đầu lẩm bẩm, ngay cả sư phụ cũng không dám nói tên, thằng nhãi này chắc không phải tên lừa đảo đó chứ.

Lưu Minh có thể làm gì được đây, anh cũng rất tuyệt vọng, nghe nói Lão bất tử kia danh tiếng không tốt lắm trong giới thế tục, luôn mượn cớ khám bệnh cứu người để chiếm con gái hoặc vợ của người ta. Nếu nói ra, vừa hay mà có người quen biết Lão bất tử kia thì bản thân anh cũng khỏi cần ở lăn lộn ở Đường Hải nữa.

“Ha ha, tiểu thần y thật khiêm tốn, gần đây lão phu luôn cảm thấy khí hư cơ thể mệt mỏi, không biết tiểu thần y có thể xem giúp ta được không?”

Ông Diệp cười ha hả nói.

“Ông Diệp đây là muốn kiểm tra tôi hả!”

“Không dám không dám, tôi chỉ là đang hỏi bệnh để xin chữa bệnh thôi mà!”

“Hô hấp của ông dài và lâu, sắc mặt hồng hào, đây cũng là kết quả của việc ông đánh Thái cực quyền trong thời gian dài, tâm khí tích tụ, cho nên tim có chút bệnh, loại bệnh nhẹ này ông đi tìm ông Lâm khám cho là được!”

Lưu Minh liếc mắt nhìn ông Diệp, miệng anh nhếch lên, khẽ mỉm cười nói, sau đó anh lại bổ sung một câu: “Ở chỗ tôi chỉ khám bệnh nghi vấn khó chữa!”

“Không tệ nha, chưa chẩn mạch mà có thể nhìn ra lão phu đánh Thái cực quyền, lão phụ thật bội phục, chỉ có điều cơ thể lão phu luôn rất tốt, vốn không có bệnh tim như cậu nói!”

Ông Diệp cười, thật ra thì hôm nay ông ta qua đây chính là để phá Lưu Minh, cho nên ông mới cố ý bảo Lưu Minh chẩn bệnh cho mình.

“Trước kia không có, không có nghĩa là bây giờ không, ông cũng lớn tuổi rồi, đừng quan tâm đến mấy thứ hư danh kia, có một số chuyện nghĩ thoáng một chút cũng tốt cho cơ thể đấy!”

Lưu Minh thở dài một hơi và nói, ông Diệp cũng không tính là người xấu gì, chỉ là có lúc quá quan tâm đến một số thứ.

“Cơ thể của ông Diệp tôi rất rõ, căn bản không có bệnh tim, tiểu thần y này chắc không phải tên lừa đảo chứ?”

“Đúng vậy, nhiều năm như vậy ngoại trừ đi khám sức khỏe hàng năm ra, chưa thấy ông Diệp đi bệnh viện một lần!”

“Tôi thấy chàng thanh niên này tám chín phần là tên lừa đảo, sao có thể có thần y trẻ tuổi như vậy!”

Mọi người cứ anh một câu tôi một câu bàn tán nghị luận, cuối cùng ánh mắt nhìn Lưu Minh cũng có chút gì đó không đúng, bây giời từ tận đáy lòng bọn họ đã nhận định Lưu Minh chính là một tên lừa đảo, nhất định Lý Giai đã bị Lưu Minh lừa rồi.

“Ha ha, tập trung một chỗ nói chuyện gì vậy, náo nhiệt quá đi!”

Lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên, ông Lâm xuất hiện trước mắt mọi người.

“Ông Lâm, lâu quá không gặp, không ngờ hôm nay ông cũng đến!”

“Chào ông Lâm!”

“Ông Lâm, giới thiệu với ông, vị này là tiểu thần y!”