Vậy là bệnh viện nhân dân xuất hiện một cảnh thế này, cháu gái của ông Lâm đi trước dẫn đường, Lưu Minh ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo phía sau, ông Lâm cúi đầu khom lưng, giống như một cậu học trò đi theo sau Lưu Minh.

“Thanh niên đó là ai, lại có thể khiến ông Lâm đi theo sau cậu ta, chắc là lãnh đạo của Sở Môi Trường phải không?”
“Không thể nào, đừng nói là lãnh đạo của Sở Môi Trường, cho dù là sở trưởng của Sở Môi Trường đến, cũng không dám bày vẻ khệnh khạng với ông Lâm!”
“Tiểu thần y, là tiểu thần y!”
Trong đám bác sĩ hiển nhiên có người nhận ra Lưu Minh, người đó chính là Trần Thọ, người mà Hầu Tông Vũ mời đi khám bệnh cho Mạc Liên Y.

“Chủ nhiệm Trần, ông quen biết thanh niên đó à?”
“Đương nhiên, tôi nói với ông, y thuật của thanh niên này đúng là xuất quỷ nhập thần, lúc đó cậu ta chỉ nhìn tôi một cái đã biết tình trạng sức khỏe của tôi!”
“Thần kỳ như vậy? Hay là chúng ta mau đi xem đi!”
Trong lúc nói, đã có không ít bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo sau ông Lâm.

Đương nhiên Lưu Minh đã phát hiện ra điều này, nhưng cũng không nói gì, ngược lại còn dẫn theo một nhóm bác sĩ hiên ngang đi trong bệnh viện, thu hút rất nhiều bệnh nhân vây đến xem.

Rất nhanh đã đến phòng bệnh, đám bác sĩ gần như đã chiếm hết nửa căn phòng.

“Anh Minh, anh đưa nhiều bác sĩ đến, chẳng lẽ là muốn tiến hành hội chẩn sao?”

Thạch Đầu vừa nhìn thấy Lưu Minh đến, lập tức ra đón.

“Không phải, bọn họ đến xem trò vui, bệnh của chú Thạch, một mình tôi có thể chữa được!”
Nói xong, Lưu Minh lấy ra một bộ kim châm từ trong túi vải cũ rách, đặt lên bàn, xem ra là chuẩn bị châm cứu cho hai người.

“Đợi đã!”
Nhưng lúc này, Lâm Thu Vũ gọi anh lại.

“Sao thế, Xuân Hoa?”
Lưu Minh quay đầu nghi hoặc nhìn nữ bác sĩ.

Nữ bác sĩ chộp lấy một người trông khá trẻ, ghé tai nói hai câu với cậu ta, sau đó quay đầu nhìn Lưu Minh nói: “Vì để tránh cho anh hối hận, trước mặt nhiều người thế này, anh nói lại vụ cá cược của chúng ta hôm qua đi!”
Cô ta không ngờ Lưu Minh khám bệnh lại có thể gây khí thế lớn như vậy, xem ra ông nội đã thổi phồng tiểu thần y này trước mặt học trò của mình, nhưng như vậy cũng tốt, vừa đúng ý cô ta, nói ra vụ cá cược trước mặt nhiều người, nếu Lưu Minh không gọi tỉnh hai bệnh nhân này, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ mất hết mặt mũi.

“Được, vậy mời mọi người làm chứng, hôm qua tôi và Xuân Hoa đánh cược, nếu tôi không cứu được chú và thím Thạch, tôi sẽ từ đây quỳ ra khỏi bệnh viện!”
Lưu Minh lướt nhìn xung quanh một cái, cười nói, sau đó lại nhìn nữ bác sĩ một cái.

“Mời mọi người làm chứng, nếu hôm nay Lưu Minh có thể cứu được hai người này, tôi sẽ gả cho anh ta, làm vợ anh ta!”
Lâm Thu Vũ cười nói.

Không ngờ còn có trò này nữa.

Các bác sĩ đi theo vào đều nổi hứng nhìn hai người.

“Tiểu thần ý thực sự có thể cứu được hai bệnh nhân đã thành người thực vật một năm không?”
“Tôi thấy tốn công thôi, bệnh như người thực vật chẳng phải y thuật cao siêu thì có thể chữa được! Chủ nhiệm Trần, ông nói xem?”
“Việc này, việc này thực sự rất khó nói!”
Không chỉ Lâm Thu Vũ, ngay cả bác sĩ có mặt ở đây cũng không tin Lưu Minh có thể gọi tỉnh hai người.

Bọn họ không xem trọng Lưu Minh!
“Được rồi, bây giờ nói xong rồi, tôi có thể bắt đầu rồi chứ?”
Lưu Vũ nhìn nữ bác sĩ một cái.


Lâm Thu Vũ nhún vai, bày vẻ tôi xem anh biểu diễn đây.

Lưu Minh cầm kim châm nhanh chóng cắm mấy chục cây kim vào mắt mũi họng tai của hai người.

Mỗi một lần ra tay đều hoàn hảo tự nhiên, mỗi lần đều chuẩn xác không sai sót, các bác sĩ có mặt nhìn mà cũng phải trợn mắt tặc lưỡi.

Chỉ là bọn họ không nhìn ra được là môn đạo gì.

Một lúc sau, trên mặt hai người đã cắm đầy kim châm, không nhiều không ít, vừa hay bảy bảy bốn mươi chín cây kim.

“Tiểu thần y, cậu muốn phong ấn bảy lỗ của bệnh nhân ư?”
Ngay cả ông Lâm đứng một bên như cậu học trò cũng chỉ có thể hiểu đại khái.

“Phong ấn bảy lỗ mới có thể mở linh đài!”
Lưu Minh gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy ra bình ngọc, thả thiên hồn của hai người ra.

Tiếp đó lại cầm lên hai cây kim châm, trực tiếp gảy giữa đôi lông mày của hai người.

Vào khoảnh khắc máu chảy ra, thiên hồn của hai người như ngửi thấy thứ gì, sắc mặt đờ đẫn hướng về cơ thể của mình.

“Thạch Phong, về vị trí!”

“Chu Lan, về vị trí!”
Lưu Minh bóp hai pháp quyết quát lớn một tiếng, thiên hồn của hai người trực tiếp chui vào trong cơ thể của họ.

“Xong rồi!”
Nhìn thấy thiên hồn của hai người đi vào cơ thể thành công, Lưu Minh vui mừng gật đầu, bắt đầu rút kim châm.

“Anh đang chữa bệnh?”
Lâm Thu Vũ tỏ vẻ mặt khinh thường, đây đâu phải khám bệnh, mà giống như đang làm lễ trừ tà, thậm chí còn không bằng làm lễ trừ tà, ít nhất làm lễ trừ tà còn phải bày đồ cúng một thời gian, nhưng Lưu Minh này, chỉ cắm vài cây kim châm, hô hai người về vị trí, chẳng lẽ như vậy hai người thực vật đã hôn mê một năm có thể tỉnh dậy chắc?
Cũng thật qua loa quá rồi.

Mười phút trôi qua, hai người vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

“Tiểu thần y, có phải anh nên thực hiện cam kết rồi không?”
Lâm Thu Vũ nở nụ cười đắc ý, chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Minh, làm thế tay xin mời.

“Chắc không phải anh, anh hối hận rồi chứ?”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Lưu Minh, Lâm Thu Vũ đã biết tên này muốn nuốt lời, nhưng cô ta cũng đã có cách đối phó, hai tay chắp sau lưng, đắc ý đi đến trước mặt Lưu Minh: “Tôi nói cho anh biết, tốt nhất đừng giở trò, vừa nãy tôi đã bảo Tiểu Vương phát trực tiếp, anh là người nổi tiếng, nếu anh giở trò, thì chúc mừng anh, chắc chắn anh sẽ trở thành người hot nhất Đường Hải thậm chí là cả nước!”.