Phủ Hộ Quốc Công bị diệt, Kinh Thành vì chuyện này mà mấy ngày nay nổi lên một hồi sóng gió, không những dân chúng mà đến cả quan lại triều đình cũng bàn tán xôn xao.

Binh phù trên tay lão Hộ Quốc Công rơi vào tay Lăng Vương, Lăng Vương lại là đệ đệ ruột của Thái Tử, binh phù vào tay Lăng Vương cũng không khác mấy so với chân chính Thái Tử nắm giữ.

Cho đến lúc này, rất nhiều kẻ sinh dị tâm và các thế lực mới chấn kinh nhận ra, Cảnh Lăng đế một mực duy trì Thái Tử, hắn không cho phép có kẻ ở phía sau lén lút thâu tóm quyền hành, triều đình vẫn còn nằm trong tay đế vương, người sở hữu thứ quyền lực tối cao mà không phải bọn hắn một đám lâu la này có thể so sánh.
Ngược lại, Tấn Vương như bị chặt mất một cánh tay đắt lực, có thể trợ giúp hắn tranh quyền đoạt vị, những ngày gần đây cũng thu liễm không ít.

Quan viên triều đình xem một màn này vào mắt, những kẻ có dã tâm đầu nhập phe Tấn Vương đều lụt đục rút lui, còn lại là những người ở trạng thái trung lập thầm hô may mắn.
Ở đại sảnh phủ Lăng Vương, Nhan Cẩn Nhi thay mặt Lăng Thiên Hàm tiếp chỉ, chính thức nhận lấy binh phù.

Nàng nán lại nói vài câu khách sáo với vị công công truyền chỉ, sau đó mới đem theo binh phù trở về phòng giao cho Lăng Thiên Hàm.
Trong phòng, Thiên Hàm nhàn nhã thưởng trà, cách đó không xa Hắc Dạ tựa lưng vào cửa sổ, trên tay cầm hai cái đùi gà, bên này cắn một miếng bên kia lại cắn một miếng, tư thái vô cùng thong dong.

Bỗng dưng Hắc Dạ dừng động tác, toàn thân cảm thấy rét run, mở to mắt nhìn Nhan Cẩn Nhi không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa.

Hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt chứa đầy hàn khí của nàng nhìn hắn mấy ngày trước, da đầu một trận tê dại, hắn chột dạ nhìn qua Lăng Thiên Hàm.
Kế là do chủ tử bày, hắn chỉ nhận mệnh thôi a.

Khi không lại bị chủ tử phu nhân ghi thù rồi? Đúng là khổ không thể nói
Hắc Dạ biết thân biết phận, muốn kéo lại chút lòng tin của chủ tử phu nhân, hắn vội vàng quăng hai cái đùi gà qua cửa sổ, làm ra bộ dáng thủ hạ đáng tin cậy, chấp tay nói
"Thuộc hạ tham kiến Vương phi"
Nhan Cẩn Nhi lườm hắn một cái mới nhẹ gật đầu, Hắc Dạ chỉ biết cười gượng hai tiếng rồi lui ra ngoài.

Nàng lấy binh phù từ trong tay áo đưa cho Lăng Thiên Hàm, nghiêm túc nói
"Mặc dù binh lính trong tay Hộ Quốc Công không phải đội quân tinh nhuệ, nhưng số lượng lại chiếm tới hai thành quân sĩ Lăng Quốc"
Ngừng một lúc, Nhan Cẩn Nhi mang theo ý cười cộng thêm một chút trêu ghẹo nhìn qua Lăng Thiên Hàm
"Xem ra lần này nàng đổ máu cũng thật đáng giá"
Khoé miệng Thiên Hàm co rút: cái gì mà đáng giá? Cả phủ Hộ Quốc Công bị diệt, thế cuộc trong triều thay đổi nghiêng trời lệch đất chỉ đủ để nàng ấy xem là đáng giá thôi sao?"
Tầm mắt của Nhan Cẩn Nhi quả thật rất cao, nàng xem đó là một biến cố nhỏ, Thiên Hàm chỉ góp phần thúc đẩy sự việc diễn ra nhanh hơn, nếu nàng ấy không làm, trước sau gì Cảnh Lăng đế vẫn phải tìm cách lật đổ phủ Hộ Quốc Công.
Hai người hiểu ý không tiếp tục đề tài này, trầm ngâm giây lát, Nhan Cẩn Nhi lại hỏi

"Chuyện này...!nàng định khi nào nói rõ với Tử Yên muội?"
Nói ra lời này, không khí bỗng chốc trở nên trầm mặc, mặc dù Triệu Tử Yên cũng là thành viên hoàng tộc, nhưng nàng ấy lại quá đơn thuần, không hiểu những việc tranh quyền đoạt lợi, âm mưu quỷ kế nơi chốn cung đình càng là mờ mịt.

Trong một thoáng, Thiên Hàm thật không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu cho Triệu Tử Yên hiểu, làm không tốt còn có thể gây thương tổn cho nàng ấy.
Thiên Hàm chống cằm suy nghĩ, chợt dư quang ánh mắt bắt gặp góc nghiêng đẹp đến xuất thần của Nhan Cẩn Nhi, một ý nghĩ loé lên trong đầu, nàng mỉm cười nói
"Tiểu Cẩn"
"Ân?"
"Ta cảm thấy hiện tại nàng nên lo cho bản thân trước đã"
Nhan Cẩn Nhi nhíu mày, kinh nghi nhìn qua Lăng Thiên Hàm muốn từ biểu cảm của đối phương tìm ra một chút manh mối.

Nhưng đáng tiếc để nàng thất vọng, trước ánh mắt nghi hoặc của Nhan Cẩn Nhi, Thiên Hàm mỉm cười bước lại gần, mặt kề sát vành tai nàng phả vào một chút hơi ấm mới hài lòng ngẩng đầu thản nhiên hỏi
"Nương tử, có phải chúng ta còn việc chưa làm?"
Nhan Cẩn Nhi mày nhíu càng sâu, trong tầm mắt nàng, Thiên Hàm nắm lấy cổ tay nàng, tiếp theo đó cả người bị nhất bổng, Cẩn Nhi theo bản năng ôm lấy cổ Lăng Thiên Hàm ổn định thân thể.
Lăng Thiên Hàm vô cùng vui vẻ, một đường ôm nàng đặt lên giường, ánh mắt mang theo ý cười, say mê nhìn dung nhan tinh xảo của Nhan Cẩn Nhi gần trong gang tấc.

Đến lúc này Nhan Cẩn Nhi còn không nhận ra ý định của Thiên Hàm thì nàng chính là kẻ ngốc.

Hai cánh tay nhỏ vung vẩy muốn đẩy Thiên Hàm ra, nhưng động tác yếu ớt của nàng chỉ mang tính chất tượng trưng, so với Thiên Hàm thì không đáng nhắc tới, chỉ có thể đủ gãi ngứa mà không gây chút áp lực cho người bên trên.
Không có biện pháp, Nhan Cẩn Nhi đành chuyển sang nhẹ nhàng thương lượng
"Hàm...Hàm...Tiểu Hàm..."
Nghe lời nói ngọt ngào của nương tử đại nhân, Lăng Thiên Hàm dừng động tác, mày hơi nhướng ngẩng mặt lên nhìn Nhan Cẩn Nhi, trên môi chứa đầy tiếu ý.
"Nương tử gọi ta?"
Nhan Cẩn Nhi mím môi, sắc mặt hoà hoãn đi đôi chút, nàng nhìn ra bầu trời bên ngoài bắt đầu diện cớ
"Hàm, nàng xem, hiện tại là ban ngày ban mặt...chuyện này không thích hợp"
Thấy Thiên Hàm một bộ suy tư giống như đang cẩn thận suy nghĩ lời nàng nói, Nhan Cẩn Nhi có chút nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nào ngờ chỉ một giây tiếp theo, người nào đó tà mị cười, híp mắt nhìn nàng nhẹ giọng đáp
"Không sao a, chúng ta có thể kéo dài đến tối"
Nhan Cẩn Nhi xấu hổ, hai má phớt hồng, cả người nàng phát ra hương thơm dịu nhẹ, thanh thoát.

Thiên Hàm không hề chần chờ lập tức cúi đầu mặc kệ sự phản kháng qua loa của Nhan Cẩn Nhi, hôn chặt lên bờ môi mỏng của nàng.

"Ưm...!đừng..."
Nhan Cẩn Nhi lên tiếng phản kháng, nhưng chính khi nàng phát ra âm thanh lại tạo cơ hội cho đầu lưỡi trơn trượt đi vào, mặc kệ nàng trốn tránh cỡ nào, hai đầu môi đều dính chặt, hai ngọn lưỡi giao hòa.

Bờ môi mềm mại tràn ngập hương hoa chui vào miệng Thiên Hàm, vị hương ngọt ngào tinh tế như mật hoa, vừa ngọt dịu thơm, đem đến mùi vị thanh thuần, thu hút.

Thiên Hàm từ tốn nếm lấy cái lưỡi mềm ngọt của Nhan Cẩn Nhi, mút lấy.
Bàn tay Thiên Hàm không an phận, bắt đầu luồn ra sau cổ áo nàng vuốt ve cổ ngọc trắng ngần, một tay đặt xuống tại trên bờ mông cách qua lớp vải xoa bóp.
Nhan Cẩn Nhi bị hôn đến choáng váng, nàng dần hoà nhịp đáp lại Thiên Hàm, môi lưỡi cùng một chỗ dây dưa.

Hôn nhau đến thần hồn điên đảo, hai bờ môi mới chịu tách nhau ra kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh giữa không trung.

Cảm nhận Thiên Hàm kéo ra khoảng cách, Nhan Cẩn Nhi tò mò mở ra đôi mắt đẹp, nhìn một màn vô cùng kinh diễm diễn ra ngay trước mắt, khiến một người lãnh đạm như Nhan Cẩn Nhi tâm đều phải run lên.
Lăng Thiên Hàm nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt nàng, trên môi mang theo nụ cười ôn nhu, bàn tay thon dài đặt trên đai lưng nhẹ nhàng kéo.

Y phục tử sắc trên thân thể Lăng Thiên Hàm cứ như vậy mà bung xoã, ngoại bào, trung y theo sau đó rơi xuống đất.
Trên người Thiên Hàm chỉ còn lại mảnh vải quấn ngang ngực và tiết khố, môi đỏ khẽ nhếch, từng vòng từng vòng tách rời, hai ngọn nhũ phong cứ thế mà dần hiển lộ.

Thiên Hàm đưa tay tháo xuống trâm bạch ngọc trên đầu, ba nghìn tóc đen không chỗ cầm cố mà xoả tung như thác nước.
Ngũ quan tinh tế sắc xảo, mắt phượng hẹp dài, đôi đồng tử đen láy câu hồn, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, làn da trắng tuyết, dáng người cao gầy săn chắc.

Lăng Thiên Hàm lúc này đang híp mắt cười, phong tình vạn chủng đúng là một cái mỹ nhân bại hoại hại nước hại dân.
Nhìn Nhan Cẩn Nhi ngắm mình đến thất thần, Lăng Thiên Hàm trong lòng âm thầm đắc ý, nàng biết...mỹ nhân kế thành công.
Thiên Hàm lại lần nữa áp sát, cạy mở hàm răng trắng của Nhan Cẩn Nhi, tận tình hưởng thụ quỳnh tương ngọc dịch, hai đôi lưỡi dài cuộn tròn, miệng lưỡi giao bôi, hai bên khóe miệng liên tục chảy ra quỳnh thủy.
Đôi bàn tay tác quái của Thiên Hàm không nhàn rỗi, sờ lên đôi nhũ phong căng mọng tràn đầy sức sống của Nhan Cẩn Nhi khiến ai kia không khỏi ngượng ngùng khẽ cựa quậy thân thể một chút.

Xoa nắn đôi gò bồng đào của nàng cách qua một lớp y trang làm cho Lăng Thiên Hàm không thoả mãn, Thiên Hàm nhanh tay kéo lấy thắt lưng nàng, trong nháy mắt bộ y trang trên người Nhan Cẩn Nhi không cánh mà bay, cơ thể hoàn mỹ không chút mỡ thừa bạo lộ ra không khí.
Nhan Cẩn Nhi đầu óc mơ hồ, bên cạnh tai nghe tiếng sột soạt cởi quần áo, mắt nàng hé mí nhìn một chút, đợi đến lúc hoàn hồn, nàng phát hiện nửa thân trên đã hoàn toàn trống không, không biết bản thân từ lúc nào đã bị Thiên Hàm lột sạch.
Ánh mắt Lăng Thiên Hàm nhìn chăm chú lên cơ thể ngọc ngà của Nhan Cẩn Nhi.

Từng đường cong hoàn hảo, làn da trắng nõn như bạch ngọc, bờ eo thon gọn, hai gò bồng đào to tròn được phóng thích ra ngoài so với nàng còn muốn lớn hơn.


Bên dưới cặp chân dài miên man thon thả, hấp dẫn mê người.
Hai bàn tay Thiên Hàm trượt dài từ cổ đến bờ lưng thẳng mịn, đặt tại hai bờ mông căng tròn xoa nắn, miệng ngậm chặt một bên thùy tai, liếm láp một mảng hồng hào đang chuyển sang ửng đỏ, mái tóc đen của Nhan Cẩn Nhi dần rối bời tỏa ra mùi hương dầu gội thơm phức.
"Ưm....."
Nhan Cẩn Nhi được Thiên Hàm dẫn dắt rốt cuộc cũng bị dục vọng nhấn chìm, hai tay ôm lấy cổ Thiên Hàm, miệng không kiềm được bắt đầu phát ra tiếng rên khe khẽ.
Môi Thiên Hàm dời từ vành tai đến cổ trắng ngần, tham lam cắn mút, miệng đi tới hôn lên đôi gò bồng để lại trên nhũ phong trắng nõn mấy vết hôn, tay không ngừng xoa bóp một bên nhũ phong còn lại.
"Ân...!ư...!ư...!A..."
Hai đỉnh nhũ phong của Nhan Cẩn Nhi bị Thiên Hàm mút mát nhiễm đầy nước bọt, cảm giác nhột nhạt tê dại từ ái nhân đem lại khiến nàng dần dần trầm luân trong một loại cảm xúc mới, thân thể dần phối hợp với động tác của Thiên Hàm, bắt đầu tạo ra âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng.
"A...!a...!ưm...!"
Lăng Thiên Hàm ngắm nhìn Nhan Cẩn Nhi hé mở đôi môi ngọc đang tạo ra âm thanh đầy khoái cảm, nàng khẽ cười, môi hướng xuống bờ môi hoa đào hôn lên.

Chụt...!chụt...
Cùng với tiếng rên khẽ là âm thanh môi lưỡi giao triền, làm không khí càng thêm nóng bỏng mê người.
Một tay Thiên Hàm dọc theo thắt lưng một đường trượt xuống mảng cỏ xuân thần bí, chạm vào mép thịt nóng ẩm, trượt sát bên ngoài cửa động, phía dưới của Nhan Cẩn Nhi vừa mềm mại lại non nớt khiến tay nàng không nỡ mạnh bạo mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Thấy mặt nàng tràn đầy xuân ý, Thiên Hàm dần chuyển nụ hôn từ môi đến cổ, từng nụ hôn nhỏ vụng rơi xuống ngọn nhũ phong đến vùng bụng phẳng lì, cuối cùng dừng lại ở nơi u cốc huyền bí đã sớm lầy lội, đang không ngừng chảy ra mật tình.
Khi Nhan Cẩn Nhi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì phía dưới hạ thể nàng, Lăng Thiên Hàm đã tiến hành công thành đoạt đất.

Thiên Hàm thoát đi tầng phòng bị cuối cùng, tách hai chân nàng ra, vùi đầu hôn lên vùng cấm địa thần bí.
Cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể khiến Nhan Cẩn Nhi theo bản năng khép lại đôi chân, che đi nơi mẫn cảm yếu ớt nhất của cơ thể, môi mỏng kêu lên
"Tiểu Hàm, đừng.....ưm....nơi đó bẩn..."
Lăng Thiên Hàm nhẹ giọng dỗ dành
"Tiểu Cẩn ngoan, của nàng không bẩn, lại còn rất thơm a"
Thiên Hàm lần nữa tách mở hai chân nàng, môi lưỡi trúc trắc dầy vò hai mép thịt hồng hào, ngậm lấy hạt đậu đỏ không ngừng mút lấy trêu đùa.

Nhan Cẩn Nhi không còn hơi sức ngăn cản, trên môi chỉ còn những tiếng rên rỉ mê hồn
"A, a, a, Hàm, Hàm, ưm, ư, ư, a....."
Nhìn Nhan Cẩn Nhi đang theo phản xạ của cơ thể mà lắc lắc hông, trên miệng rên rỉ ngân nga một bản hoà tấu kiều diễm, Thiên Hàm càng thêm phấn khích gia tăng tốc độ.

Lưỡi di chuyển dần xuống mép thịt, ở cửa động vờn quanh, thoáng chốc tìm đến nơi suối nguồn mật dịch ngọt ngào, đi thẳng vào lối mòn ấm áp.
Nhan Cẩn Nhi bị kích thích, thân thể giật giật, bụng dưới co thắt, khoái cảm chưa từng có khiến nàng mềm nhũn, không kiềm chế mà kêu lên
"Hàm, Hàm, a a a a a a a a....."
Bên dưới huyệt động, một dòng mật dịch ấm nóng tuông trào, Thiên Hàm vô cùng tận hưởng thu hết mật tình vào miệng, vui vẻ nuốt xuống.
Nhan Cẩn Nhi thở hỗn hển, lần thứ nhất cao trào, cơ thể nàng run rẩy, sự sung sướng tột độ khiến nàng cảm thấy rất mới mẻ.

Giọng Thiên Hàm khàn khàn mang theo dục vọng kề sát bên tai
"Tiểu Cẩn, này....!chỉ là mới bắt đầu"

Không đợi nàng lấy lại hơi thở, Lăng Thiên Hàm lại áp lên đôi môi mềm mại, kéo nàng vào nụ hôn cuồng nhiệt, lý trí Nhan Cẩn Nhi cũng dần bị rút sạch.

Một bàn tay nóng rực trượt xuống hạ thân nàng, đầu ngón tay vân vê huyệt động, tìm kiếm lối vào.
Bất giác được dị vật xâm nhập, bên trong huyệt động của nàng từng tầng thịt mềm ngăn cản ngón tay Thiên Hàm tiến sâu vào, càng vào càng chật hẹp ngăn lại đầu ngón tay đang từ từ tiến tới, cuối cùng đi được một đoạn liền va chạm vào một lớp màng mỏng.
Không có chần chừ, Thiên Hàm dùng lực đẩy mạnh, xé toang lớp màng mỏng dính kia, trực tiếp chui sâu vào bên trong, từ mép bên chảy ra huyết dịch thấm lên ga giường tạo thành những cánh hoa đỏ rực.
Nhan Cẩn Nhi lần đầu bị dị vật xâm nhập liền đau đớn ở dưới hạ thân, nàng khó chịu rên rỉ A...!ưm... một tiếng.

Cảm giác tay Thiên Hàm càng tiến sâu vào cơ thể mình, phá bỏ lớp màng xử nữ của nàng, Nhan Cẩn Nhi liền thống khổ như bị người chém thành hai đoạn, nước mắt không tự chủ mà trào ra.
" Aa...!đau...!dừng...!dừng lại...!"
Lăng Thiên Hàm tiến sâu vào thân thể Nhan Cẩn Nhi, dù đang cảm thấy từng thớ thịt ôm lấy ngón tay khiến nàng thỏa mãn toàn thân, nhưng Thiên Hàm cũng không vội vã, nhìn Cẩn Nhi thống khổ liền ngừng động tác, để cho người dưới thân từ từ thích ứng.
"Tiểu Cẩn, thả lỏng sẽ không đau"
Bên tai nghe thấy Nhan Cẩn Nhi đau đớn rên rỉ, biết nàng không thoải mái, Thiên Hàm đau lòng cúi người xuống đè lên thân thể mềm mại, tay nắn bóp một bên nhũ phong tròn trịa, há miệng ngậm lấy một bên hạt anh đào vào miệng, tận lực giảm bớt ái nhân đau đớn.
Theo thời gian qua đi, cơn đau sau khi phá thân dần dần biến mất, cảm giác được trong hoa huy*t từng cơn từng cơn tê dại kèm theo khoái cảm mãnh liệt truyền thẳng sâu trong tâm trí khiến cho hoa huy*t của nàng càng thêm co bóp chật chội, điều này khiến cho lần đầu tiên làm chuyện ấy như Nhan Cẩn Nhi không kìm được khẽ rên rỉ.
"Ưm, Hàm.....Hàm....ta khó chịu...ư.."
Tiểu huyệt của nàng co bóp khiến cho Thiên Hàm cảm nhận được từng trận sảng khoái mãnh liệt, biết nàng đã sẵn sàng Thiên Hàm không nhịn được nữa liền động tay.
" Ân...!a...!ưm...!ư...!a...!ưm...!"
Khoái cảm dần dần chiếm hết tâm trí, từng cú đẩy sâu vào hoa tâm làm dục vọng thiếu nữ tăng mạnh, mở ra cặp môi đỏ mọng nhẹ nhàng rên rỉ.

Thiên Hàm cúi xuống hôn vào đôi môi ngọt ngào kia, phía dưới tay nàng tăng tốc ra vào, không ngừng ma sát dần tạo ra những tiếng nhóp...!nhép... đầy ái dục.
Nhan Cẩn Nhi mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt đoạn, khuôn mặt hồng hào vì đang trong cơn hứng tình, cơn đau do phá thân cũng không có ảnh hưởng nhiều tới nàng, hai chân ngọc hết co rồi duỗi, hai tay nàng thoa loạn xạ lên lưng Thiên Hàm.
Lưỡi Thiên Hàm di chuyển xuống cổ nàng liếm dần lên vành tai, bàn tay hai người đan vào nhau thật chặt.

Bên dưới Thiên Hàm không ngừng ra vào, cơ thể Nhan Cẩn Nhi bắt đầu phản ứng dữ dội, hơi thở nàng gấp gáp nhiễu loạn, nàng giật nảy người lên liên tục, tay thì bóp chặt vào tay Thiên Hàm.
"Ân....Hàm...ta....!ưm...a...a...."
Cùng theo tiếng rên, người nàng giật giật, thân hình run run, tay nàng bám lấy Thiên Hàm như cọng cỏ cứu mạng, cơ thể nàng giật giật cong lưng, hai chân nàng thì quấn chặt lấy hông Thiên Hàm không bỏ, nàng căng cứng cả người, huyệt động nhíu nhíu co thắt, mật dịch như vỡ đê mà tuông trào.
Nhan Cẩn Nhi lần đầu được nếm trái cấm, tiết thân xong liền mệt mỏi nằm trên giường lâm vào giấc ngủ say.

Lần đầu của Nhan Cẩn Nhi Thiên Hàm cũng không dám vọng động, áp chế dục hoả trong lòng, Thiên Hàm khẽ hôn lên trán Nhan Cẩn Nhi một cái, yêu thương mà ôm nàng ấy vào lòng, tiến nhập giấc ngủ.
Bên ngoài màn đêm dần buông xuống, hạ nhân Vương phủ bốn mắt nhìn nhau âm thầm thở dài.

Từ lúc Vương phi về phòng liền không có đi ra, đến cả cơm tối cũng không dùng, này là lo lắng cho Vương gia đến mất ăn mất ngủ, ai cũng thầm cảm động.
Quả thật sáng hôm sau, bọn họ bắt gặt sắc mặt Vương phi có phần nhợt nhạt, càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân.

Chỉ có Nhan Cẩn Nhi là xấu hổ muốn tìm một nơi chui xuống cho xong, bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh nhạt, bên trong đã thầm mắng Lăng Thiên Hàm không dưới nghìn lần..