Lăng Vương phủ, thư phòng.
Lăng Thiên Hàm biểu tình lười biếng một tay chống cằm gật gù bên án thư, tay còn lại theo nhịp mà gõ lên mặt bàn, lúc sau mới ngẩng đầu hỏi Hắc Dạ
"Bọn họ vẫn chưa về sao?"
Chưa đợi Hắc Dạ trả lời, cửa thư phòng két một tiếng mở ra, bên ngoài hai nữ tử lam y một trước một sau đi vào.
"Chủ tử, bọn thuộc hạ về rồi"
Thiên Hàm lập tức thẳng lưng, môi mỏng khẽ nhếch, mặt đầy hứng thú hỏi Hắc Nguyệt, Bạch Vân
"Các ngươi điều tra thế nào?"
Bạch Vân nhíu mày suy tư, thoáng nhìn qua Hắc Nguyệt, thấy đối phương gật đầu nàng mới đáp lời
"Chủ tử, ta cùng Hắc Nguyệt bí mật thám thính sau núi, nhưng bọn thuộc hạ chỉ phát hiện dấu vết có người từng sống ở đó,...còn về những cái khác thì không có gì khác thường"
Hắc Dạ bên cạnh nhướng mày khó hiểu hỏi
"Chẳng phải ngọn núi phía sau thuộc đất phong của chủ tử sao? Làm sao lại có người sống?"
Hắc Nguyệt nghiêm túc lắc đầu
"Những dấu vết kia cách đây mới vài tháng, như vậy những người kia có thể vừa rời khỏi không lâu"
"Nhưng chúng ta vừa về Kinh Thành, trước đó lại không tìm hiểu về Lăng Vương phủ, vậy nên....."
Càng nói, giọng Bạch Vân càng nhỏ dần, ánh mắt âm thầm lướt qua Lăng Thiên Hàm.

Không phải các nàng không tìm hiểu về Lăng Vương phủ mà là không dám điều tra a, tóm lại là lỗi của các nàng, nói tới đây cả ba đều rụt cổ, thật sự sợ khơi lại chuyện này làm chủ tử tức giận.

Sau đó kết cuộc của bọn họ...!không nói nhưng ai cũng ngầm hiểu, nghĩ tới liền cảm thấy da đầu một trận tê dại ập đến.
Ngược với suy đoán của ba người, Lăng Thiên Hàm vẫn giữ tư thế thẳng tắp, một tay chống cằm, mắt nhìn về phía Bạch Vân lại như đang thất thần suy nghĩ đến chuyện khác, không hề lọt tai lời Bạch Vân.
Hắc Dạ, Hắc Nguyệt, Bạch Vân thầm thở phào một hơi, xem như sống xót sau cơn bão.

Chưa đợi bọn họ vui vẻ bao lâu, Thiên Hàm bên này phất phất tay, ý bảo bọn họ tới gần, môi nàng cong lên, cảm giác có chút gian xảo.
Ba người đều cả kinh, bộ dạng này của chủ tử bọn họ rất quen thuộc, chính là sắp tính kế người khác.

Nhưng "người khác" ở đây có khi nào là bọn họ không?
Chân ba người mềm nhũn, mồ hôi đổ đầy trán, nội tâm tranh đấu kịch liệt.

Bước tới cũng chết, không bước tới cũng sẽ chết, như thế này bảo họ phải làm sao đây?
Thiên Hàm nhìn thấy do dự trong mắt ba người, nàng chau mày, động tác trên tay dừng hẳn, ánh mắt trở nên sắc bén liếc qua từng người.
Hắc Dạ, Hắc Nguyệt, Bạch Vân trong lòng lạnh run, không tự chủ bước tới gần Thiên Hàm.

Hắc Nguyệt khẩn trương thấp giọng hỏi
"Chủ tử, này...!người muốn làm gì a?"
Thiên Hàm nhìn qua ba người, môi nhếch lên
"Tới gần đây"
Ba người không tình nguyện ghé sát vào, chụm đầu to nhỏ bàn luận một hồi.


Nghe xong phân phó, Hắc Nguyệt, Bạch Vân thở phào, thì ra chủ tử không phải muốn phạt bọn họ, vậy mà các nàng cứ tưởng...ân, thật là nghĩ oan cho chủ tử.
Riêng Hắc Dạ nhíu mày, nhìn Thiên Hàm bộ dạng muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng
"Chủ tử, như vậy thật......."
"Ân?"
Thiên Hàm đánh gãy lời Hắc Dạ, nàng híp mắt nhướng mày tỏ ý không hài lòng.

Hắc Dạ biết ý ngậm miệng, ba người nghiêm túc nhận lệnh
"Chúng thuộc hạ sẽ lập tức điều tra"
Thiên Hàm gật gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, nàng nhẹ giọng gọi lại Hắc Dạ
"Ngày mai ta cùng Vương phi sẽ về thăm Thừa Tướng phủ, có lẽ phải ở lại vài ngày, ngươi không cần theo ta"
Hắc Dạ gật đầu đáp ứng, Thừa Tướng phủ cách Vương phủ chỉ hơn ba con phố.

Nơi này lại là Kinh Thành, dưới chân thiên tử sẽ không có kẻ ngu ngốc làm loạn, hơn nữa với võ công của Thiên Hàm, hắn hoàn toàn yên tâm.
Thời gian này tốt nhất nên để không gian riêng cho chủ tử bồi đắp tình cảm với phu nhân.

Trong lòng nghĩ đến việc này, Hắc Dạ cong môi cười, ánh mắt lướt qua Thiên Hàm chứa ý vị thâm trường: thuộc hạ đều hiểu a
Lăng Thiên Hàm đương nhiên không hiểu đầu đuôi, tự động phớt lờ ánh mắt quỷ dị của Hắc Dạ.

Nàng cũng lười quan tâm hắn nghĩ gì, trong đầu còn đang rối rắm chuyện phải về thăm nhà nhạc phụ đại nhân.
Nói đến thì Nhan Cẩn Nhi gả ra ngoài đã được hai năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên chính thức cùng phu quân về thăm nhà mẹ đẻ.

Lăng Thiên Hàm vò đầu bứt tóc, tâm loạn thành một đoàn, tính gộp cả hai đời thì đây cũng là lần đầu tiên nàng về nhà ra mắt trưởng bối a.
Cả đêm khẩn trương không ngủ được, đến gần sáng Thiên Hàm mới chợp mắt được một chút đã bị Tư Hỷ gọi dậy.

Quần áo chỉnh tề bước ra đại sảnh đã thấy Nhan Cẩn Nhi ngồi ngay ngắn trên ghế đợi nàng.
Thiên Hàm mặc dù lo lắng vẫn không quên thủ tục chào buổi sáng, bên ngoài bộ dáng vô âu vô lo cùng Nhan Cẩn Nhi ra cửa.

Trước đại môn Lăng Vương phủ đã chờ sẵn một cổ kiệu không quá lớn, Thiên Hàm khom lưng bước vào, lại vươn tay đỡ Nhan Cẩn Nhi.
Lần này về nhà, Nhan Cẩn Nhi chỉ đem theo một mình Tiểu Đào, Lệnh Tư cùng ám vệ đều không mang theo.

Đợi hai người ngồi vững, cỗ kiệu mới chậm rãi được nâng lên, hướng Thừa Tướng phủ đi tới.
Sáng sớm trên đường lớn Vĩnh An tấp nập người qua lại, ánh nắng vàng chiếu lên từng ngõ ngách làm Kinh Thành tăng thêm một phần ấm áp.

Từng cơn gió mang theo hương thơm hoa cỏ mùa xuân khiến lòng người thư thái.

Cảnh xuân tươi đẹp kèm theo tiếng rao hàng ồn ào nhưng đặc biệt nhộn nhịp vui tươi.

Chưa đầy hai khắc, Thiên Hàm cảm nhận cỗ kiệu dần dần chậm lại rồi dừng hẳn.

Tiếng rao hàng bên đường cũng thưa thớt hơn, xuyên qua khung cửa sổ nhìn thấy phía trước là đại môn Thừa Tướng phủ, Thiên Hàm chẹp chẹp miệng, nàng không ngờ lại gần như vậy a.
Trước cửa lớn đã có vài gia đinh cùng lão quản gia chờ sẵn.

Lão quản gia tên gọi Thọ An, tuổi trên dưới năm mươi, không có con cái nên rất quý mến Nhan Cẩn Nhi.

Hôm nay nghe nàng báo tin về phủ, từ sớm hắn đã đứng ở cửa đợi nàng.
Mắt thấy Nhan Cẩn Nhi cùng Lăng Thiên Hàm bước xuống kiệu, Thọ An vui vẻ quay sang nhỏ giọng nói với tên gia đinh
"Mau, mau vào báo với lão gia"
Tên gia đinh gật đầu như bổ củi, vội vàng chạy vào trong.

Riêng Thọ An và mấy tên gia đinh còn lại bước tới vài bước, hai chân quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi xuống chạm đến nền gạch lạnh băng, cung kính hành lễ
"Lão nô tham kiến Vương gia, Vương phi"
Trong giọng nói không che giấu vui mừng, đợi Nhan Cẩn Nhi miễn lễ, hắn mới hớn hở dẫn hai người vào trong.

Thiên Hàm vừa đi vừa không tiếng động quan sát xung quanh, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Thật không hổ là phủ đệ của văn nhân đứng đầu, trong phủ bày trí đơn giản nhưng lại toát lên vẻ tao nhã trang nghiêm, ghé mắt nhìn về hướng tây trông thấy một sân đình ở giữa hồ, không gian thoáng đãng yên tĩnh, cây cỏ tươi tốt, cảnh vật hữu tình.
Sánh vai với Nhan Cẩn Nhi đi tới đại sảnh, bên trong nghe được vài tiếng bước chân đi tới.

Không lâu sau, Nhan Dương Bình cùng Nhan phu nhân từ sau đại sảnh ra tới, bước chân có phần gấp gáp nhưng lại không mất lễ nghi.
Hai người ba bước thành hai tới trước mặt Lăng Thiên Hàm quỳ xuống, hai tay chấp trước ngực, theo quy cũ hành lễ
"Thần, tham kiến Vương gia, Vương phi"
Không đợi Nhan Dương Bình khụy gối, Nhan Cẩn Nhi đã tiến lên đỡ lấy cánh tay phụ thân.

Nàng hơi mỉm cười, trong giọng nói còn mang theo hờn dỗi
"Phụ thân, trước mặt nữ nhi người còn như vậy thi lễ?"
Nhan Dương Bình ngẩng đầu, ánh mắt đầy ôn hoà nhìn nữ nhi.

Trước mặt nữ nhi, hắn không cần đa lễ, nhưng hôm nay lại có thêm Lăng Thiên Hàm, người này dù thế nào đi nữa thì thân phận vẫn rành rành ra đó.
Người là quân, ta là thần, dù hắn là Thừa Tướng hay với thân phận nhạc phụ vẫn không thể bỏ qua lễ nghi quân thần.

Hơn nữa hắn là người đứng đầu quan văn, lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm, lại càng không thể sơ xuất.
Nhan Dương Bình không cho là đúng hơi đẩy ra tay nữ nhi, vẫn tiếp tục quỳ xuống.

Nhan Cẩn Nhi cũng thật bất đắc dĩ, phụ thân là văn thần, mặc dù thương yêu nàng nhưng ông lại là người cố chấp, lễ nghi phép tắc không thể bỏ qua, nhất là đạo lý quân thần.

Nàng thở dài trong lòng, nhẹ nhàng rút tay trở về, chỉ đành chiều theo ý phụ thân.

Đúng lúc này, Lăng Thiên Hàm cười hề hề bước tới đỡ lấy tay Nhan Dương Bình, không biết là trùng hợp hay cố tình ngăn cản động tác của hắn.

Bên tai lại nghe Lăng Thiên Hàm ngọt ngào gọi
"Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân"
Nhan Dương Bình bất ngờ, quên luôn việc đang muốn quỳ xuống hành lễ.

Hắn lúc này hơi nâng mắt nhìn Lăng Thiên Hàm, kinh ngạc loé qua trong nháy mắt.

Người trước mặt vóc người cao gầy mảnh khảnh, không cao lớn như nam tử khác nhưng khí chất lại cao quý, cười lên lại có chút phong thái nho nhã lễ độ.
Nhìn Lăng Thiên Hàm híp mắt tươi cười, Nhan Dương Bình lòng đầy tiếc nuối.

Hài tử này vẻ ngoài quá mức hoàn mỹ cả về dung mạo hay khí chất, thế nhưng đáng tiếc....thẩn thờ trong chốc lát mới lấy lại tinh thần tươi cười đáp lễ, không tiếp tục quỳ, miệng liên tiếp tuông ra mấy chữ
"Tốt, tốt, tốt...."
Nhan Cẩn Nhi thu hết hành động của Lăng Thiên Hàm vào mắt, lòng âm thầm cảm kích, tuy vậy bên ngoài vẫn giữ nét ung dung đạm nhiên.

Từ nảy đến giờ chỉ một mình Nhan phu nhân im lặng đỏ hốc mắt nhìn nữ nhi, bà nắm tay Nhan Cẩn Nhi, bàn tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của nàng.
Tỷ tỷ của Nhan Cẩn Nhi lớn hơn nàng bảy tuổi, sớm đã gã vào phủ Hầu gia.

Phủ Hầu gia lại cách xa Kinh Thành, mỗi năm đại nhi nữ chỉ về thăm nhà một lần, mấy năm gần đây lại không có về.

Lòng Nhan phu nhân nhớ nhung nhưng không biết làm sao, chỉ có thể đặt tâm tư lên người Nhan Cẩn Nhi.
So với đại nữ nhi thì nhị nữ nhi tốt hơn một chút, phủ đệ ở tại Kinh Thành, nhưng phu quân của nàng lại....hạnh phúc cả đời nàng xem như hủy, vì lẽ đó Nhan phu nhân luôn tự trách, thương cho số phận nữ nhi.

Dù đã qua hai năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng bà vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.
Nhẹ gật đầu với Lăng Thiên Hàm xem như đáp lễ, Nhan phu nhân ôn nhu dắt tay Nhan Cẩn Nhi vào trong chuẩn bị hảo hảo tâm sự.

Nào ngờ đi chưa được mấy bước, bà cảm nhận thân thể nữ nhi cứng đờ cũng không tiếp tục bước tiếp, Nhan phu nhân không hiểu chuyện gì liền xoay người nhìn qua.
Nữ nhi vậy mà đang chăm chú nhìn về phía Lăng Thiên Hàm, Nhan phu nhân khó hiểu cũng đưa mắt nhìn theo.
Thấy tình cảnh hiện tại, Nhan phu nhân thất thố mở to mắt nhìn Lăng Thiên Hàm đang bĩu bĩu môi nắm lấy ống tay áo Nhan Cẩn Nhi không buông, ánh mắt đầy ủy khuất nhìn theo nữ nhi, nhìn qua thập phần đáng thương làm cả ba người Nhan gia tâm đều mềm nhũn.
Nhan Cẩn Nhi biết rõ Lăng Thiên Hàm đang giở trò quỷ nhưng nhìn đến ánh mắt kia nàng lại không nỡ.

Nàng Bất đắc dĩ từ từ thu lại ống tay áo, Lăng Thiên Hàm vẫn nắm chặt, biết ý bước tới gần Nhan Cẩn Nhi, vẻ mặt thiên chân vô tà nhìn Nhan Cẩn Nhi chớp chớp mắt, lại như đạt được ý đồ mà híp mắt cười.
Nhan Cẩn Nhi cong khoé môi mang theo ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều nắm lấy tay Lăng Thiên Hàm.

Tính ra thì đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, Nhan Cẩn Nhi lại là người chủ động làm Thiên Hàm thụ sủng nhược kinh, ý cười càng thêm sâu.
Không đưa được nữ nhi vào phòng, Nhan phu nhân thấu hiểu lòng người quyết định ngồi tại đại sảnh.

Nha hoàn lập tức dâng lên trà bánh rồi lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn lại một nhà bốn người.

Nhan Dương Bình từ ái thăm hỏi Nhan Cẩn Nhi một vài sự vụ sau đó cũng trở về thư phòng xử lý chính sự.
Nhan phu nhân như cũ mím môi chưa nói lời nào, ánh mắt trân trối nhìn qua chỗ Lăng Thiên Hàm.


Bên kia Lăng Vương nắm lấy bàn tay trái của nữ nhi, hết xoa rồi lại nắn như đang đùa nghịch một món trân bảo, cũng không thèm để ý bọn họ đang nói cái gì.

Bà thầm than một tiếng thu hồi tầm mắt, thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh mới bắt đầu hỏi sự tình ở Vương phủ.
Thấy mẫu thân vẫn chú ý tới Lăng Thiên Hàm, Nhan Cẩn Nhi lại vờ như không thấy.

Bàn tay cảm nhận người nào đó nghịch ngợm vuốt ve khiến nàng tâm phiền ý loạn, đáp lời mẫu thân cũng thật qua loa có lệ.
Nhìn qua Lăng Vương nhàm chán ôm chặt tay nữ nhi, thân thể biếng nhát tựa hẳn phía sau ghế.

Lại nhìn qua Nhan Cẩn Nhi thất thần, Nhan phu nhân liền biết hôm nay không tiện nói việc nhà, hàn huyên mấy câu đã cho người đưa phu thê hai người về phòng.
Nghe nhạc mẫu đại nhân thả người, Lăng Thiên Hàm bật người dậy, hai mắt sáng lên, miệng cười lộ cả hàm răng trắng bóng.

Nàng gấp gáp không chờ được bắt đầu đứng lên kéo kéo tay Nhan Cẩn Nhi.
Nhan Cẩn Nhi bất động thanh sắc trừng mắt nhìn Lăng Thiên Hàm, ý tứ cảnh cáo hiện rõ.

Thiên Hàm lập tức rụt cổ, cả người ỉu xìu ngã ngồi xuống ghế, môi mím chặt không hé răng nửa lời.

Trên mặt lại bày ra dáng vẻ ủy khuất, đôi mắt ngấn nước khẽ chớp, nước mắt doanh tròng chực chờ rơi.
Nhan phu nhân cả kinh, chỉ biết trợn to mắt nhìn, bà không ngờ nữ nhi lại chung sống với Vương gia theo hình thức này.

Bà nhẹ kho khan, từ tốn nói
"Mẫu thân thân thể mệt mỏi, con đưa Vương gia tùy ý tham quan trong phủ, có việc cần cứ gọi hạ nhân"
Nghe vậy, Lăng Thiên Hàm lần nữa bừng bừng sức sống, ngọt ngào lấy lòng Nhan phu nhân
"Nhạc mẫu đại nhân, gọi ta Tiểu Hàm a"
Nhan Cẩn Nhi mắt trợn trắng, lòng thầm mắng Lăng Thiên Hàm, người này vậy mà lại giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mẫu thân.
Quả nhiên Nhan phu nhân cười vui vẻ gật gật đầu, ấn tượng đối với Lăng Thiên Hàm cũng tốt lên không ít, xem ra là chấp nhận tiểu tế này.

Bắt đầu bọc phát mẫu tính, nhìn Thiên Hàm ôn nhu gọi
"Ân, Tiểu Hàm, Tiểu Hàm"
Nhan Cẩn Nhi nhìn không nổi nữa, đứng dậy cáo từ với Nhan phu nhân, nắm tay Lăng Thiên Hàm một mạch lôi ra ngoài.
Nếu tiếp tục để người này ở lại, không biết sẽ hóng mẫu thân nàng đến trình độ gì? Nàng xoay người liếc qua Lăng Thiên Hàm một cái, lòng thầm than: cũng tại gương mặt này quá dễ gạt người không chừng mẫu thân nàng còn bị lừa đi mất.
Nhan Cẩn Nhi dẫn theo Lăng Thiên Hàm đi dạo một vòng quanh phủ, đến khi trời chập tối mới đi đến một tiểu viện ở hướng Tây Nam.

Tiểu Đào từ bên trong chạy như bay bổ nhào tới trước mặt Nhan Cẩn Nhi
"Tiểu thư, nô tỳ đã sắp xếp lại phòng rồi a, có thể lập tức vào ở"
Nhan Cẩn Nhi gật đầu, hai người đơn giản thanh tẩy sau đó đi đến thiện phòng bồi Nhan Dương Bình và Nhan phu nhân dùng bữa.
Đến nơi lại chỉ thấy một mình Nhan phu nhân, Nhan Thừa Tướng buổi chiều được triệu vào cung đến giờ vẫn chưa về.
Ba người ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa, Lăng Thiên Hàm biết thời biết thế liên tục gấp thức ăn cho nhạc mẫu đại nhân, hóng đến Nhan phu nhân vui vẻ cười tươi như gió xuân, càng nhìn Lăng Thiên Hàm lại càng vừa mắt.
Chỉ riêng Nhan Cẩn Nhi chịu không nổi, ăn vài miếng đã buông đũa, lần nữa lôi kéo Lăng Thiên Hàm trở về phòng.

Lăng Thiên Hàm cũng rất phối hợp, lão bà kêu đi đằng đông nàng liền không dám chạy đằng tây.
Không khí giữa hai người có phần kì dị, một người gương mặt ám trầm, một người vui vẻ hoạt bát, cứ như thế mà trở về.

Đợi khi đóng cửa phòng, bầu không khí lại càng quỷ dị, bởi vì các nàng nhận ra đêm nay hai người phải ở chung, chính là phải ngủ chung a..