A Bảo nghĩ thầm, cảm giác này rất quen thuộc, giống những lần mẹ oán trách cha một đi không trở lại, về sau lại giải thích là sợ gặp chuyện gì..

Mộ Huyền Linh cũng không hoàn toàn giải thích hộ Tạ Tuyết Thần, trong nội tâm nàng mặc dù ủy khuất, nhưng cũng lý giải được hành động của Tạ Tuyết Thần. Sự đối lập giữa bọn họ, không phải chỉ cứu hắn một lần đã có thể tiêu tan. Huống chi, nàng cũng thừa nhận đã lừa Tạ Tuyết Thần rất nhiều chuyện.

Mộ Huyền Linh cảm ứng được phương hướng của Tạ Tuyết Thần, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Nàng rõ tốc độ của mình, nếu Tạ Tuyết Thần đi về hướng thành Ủng Tuyết, muốn đuổi kịp hắn thì chỉ còn một ngày, nhưng khoảng cách giữa hai người đang rút ngắn lại với tốc độ khác thường, chỉ có một khả năng, Tạ Tuyết Thần đang đi về phía này.

Sao lại như vậy?

Mộ Huyền Linh giật mình trong lòng -Chẳng lẽ Tạ Tuyết Thần bị lộ hành tung, bị truy sát?

Nàng không nghĩ nhiều nữa, dồn hết khí lực tăng tốc độ tiến về phía trước.


Một giờ sau, trong tầm mắt của nàng xuất hiện bóng hình quen thuộc.

Tạ Tuyết Thần giục ngựa phi nhanh, trên khuôn mặt lạnh lùng khó phát hiện ra sự lo lắng. Bóng dáng Mộ Huyền Linh lóe lên, hạ xuống phía trước Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần đột nhiên nhìn thấy Mộ Huyền Linh hiện thân, kinh ngạc ghìm chặt tuấn mã đang phi nhanh, Mộ Huyền Linh nhìn về phía sau Tạ Tuyết Thần, nhưng không thấy truy binh trong dự đoán, hai người đồng thanh thốt lên: "Ngươi có sao không?"

Mộ Huyền Linh mở tròn mắt, có chút mê hoặc nhìn Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần nhíu mày, siết chặt dây cương.

Mộ Huyền Linh nhìn sau lưng Tạ Tuyết Thần, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tuyết Thần, sau một đường đi nhanh, khuôn mặt tái nhợt hiện lên màu đỏ nhàn nhạt.

Bỗng nhiên, khoé môi Mộ Huyền Linh cong lên, đôi mắt hoa đào hoa đột nhiên bừng sáng, như giọt nước rơi xuống hồ, vòng vòng gợn sóng nơi đáy mắt, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp càng thêm tỏa sáng. Bóng người màu tím bay nhào về phía Tạ Tuyết Thần, dùng sức rất mạnh, trực tiếp ôm Tạ Tuyết Thần từ trên ngựa xuống, hai người ngã trên mặt đất. Mộ Huyền Linh nằm trên người Tạ Tuyết Thần, cười xán lạn xinh đẹp: "Tạ Tuyết Thần, ngươi chạy về nhanh như vậy, là sợ ta bị bỏng nắng à!"

Tạ Tuyết Thần kéo lại mũ trùm bị tuột xuống của nàng, che đầu nàng lại, giọng nói lạnh lùng lộ ra sự cứng ngắc pha lẫn lúng túng: "Cô.. Sao ra được Linh Lung Già?"

Hắn không phủ nhận - Mộ Huyền Linh vui vẻ thầm nghĩ.

Nàng hớn hở, mặt mày tỏa sáng, kéo tay Tạ Tuyết Thần lên vui vẻ nói: "Ta biết ngươi không nỡ bỏ ta mà!"

Tạ Tuyết Thần hít một hơi thật sâu, trốn bao lần, vẫn không thể thoát khỏi tay Mộ Huyền Linh. Hắn chống tay từ từ ngồi dậy, dùng tay khác nắm lấy vai áo Mộ Huyền Linh, đẩy nàng từ trong ngực mình ra.

Tạ Tuyết Thần âm thầm thở dài, hắn cảm thấy Mộ Huyền Linh càng ngày càng dính người. Nhớ lại đôi mắt uỷ khuất của Mộ Huyền Linh lúc trước, lại nhìn thấy dáng vẻ hớn hở hiện tại của nàng, Tạ Tuyết Thần có chút không hiểu: "Sao cô vui vẻ vậy?"


Mộ Huyền Linh ôm cánh tay Tạ Tuyết Thần, nâng mặt nhìn hắn: "Hả? Ngươi quay lại cứu ta, ta đương nhiên rất vui."

Tạ Tuyết Thần nhíu mày: "Là ta giam cô mà."

"Ta biết." Mộ Huyền Linh nhíu mày, lại cười vui vẻ nói: "Ta vốn có trách ngươi, nhưng ngươi quay lại rồi."

Tạ Tuyết Thần khó mà nói hết cảm xúc lạ lẫm trong lòng mình, hành động đi ngược đạo tâm này khiến hắn bực bội bất an. Hắn là tông chủ tiên đạo, nhân tộc chí tôn, nên lấy trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, đối với tà ma ngoại đạo phải giết không tha. Đạo tâm của hắn như thế, kiếm tâm cũng như vậy. Thế nhưng đạo tâm vững như Thái Sơn cũng bị dao động, kiếm tâm thẳng tiến không lùi cũng do dự đến mức không thể tiến thêm.

Một đường phi nhanh, hắn tìm được câu giải thích hợp lí trong đống suy nghĩ hỗn loạn của mình.

Đúng vậy, hắn quay về cứu nàng, cũng là đạo nghĩa. Mộ Huyền Linh cứu hắn thoát thân, là có ơn, lúc giao đấu, lại thủ hạ lưu tình. Nếu không, sao hắn có thể dễ dàng bày trận giam nàng? Tuy ma thể của nàng là bán yêu, học công pháp ma tộc, nhưng chưa bao giờ hạ thủ với hắn, còn vô cùng nương tay. Nếu hắn vong ơn phụ nghĩa, chẳng phải còn không bằng yêu ma?

Tạ Tuyết Thần tự thuyết phục lòng mình, ổn định lại đạo tâm sắp sụp đổ.

Hắn hơi hạ mắt, đối diện với đôi mắt trong veo vui vẻ của Mộ Huyền Linh, nàng đong đưa cánh tay hắn nhẹ nói: "Ta rất dễ dỗ, thật đó, chỉ cần ngươi tốt với ta một chút.."


Hô hấp Tạ Tuyết Thần ngưng lại.

Tại nơi mà hắn không biết, đạo tâm lặng lẽ xé mở một tia hở.

Giới tu đạo có câu truyền thuyết, yêu tinh, ma tộc, nữ nhân, là chuyện phiền phức nhất thế gian.

Hiện giờ có một đại nhân vật phiền phức xuất hiện - Mộ Huyền Linh, bán yêu, ma thể, nữ nhân.

Lấy máu bày trận, kịch chiến một trận với Mộ Huyền Linh, trọng thương chưa lành, tình trạng của Tạ Tuyết Thần càng thêm bất ổn. Mộ Huyền Linh cũng bị ảnh hưởng không ít, Tạ Tuyết Thần phát hiện sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, dù mặt nàng đầy ý cười, cũng khó nén sắc suy nhược.

Hai người tìm quán trọ gần thành qua đêm, nhân lúc đêm khuya, Mộ Huyền Linh ra ngoài mua chút y phục để thay. Lần này, nàng không bày cấm chế đề phòng Tạ Tuyết Thần chạy thoát. Tạ Tuyết Thần không thể thoát khỏi Mộ Huyền Linh, bởi vì nàng đã đánh dấu lên người hắn, có thể cảm ứng được phương hướng và khoảng cách với hắn.

Bên trong túi gấm cướp lại của Cao Thu Mân, Mộ Huyền Linh tìm thấy không ít tiền bạc và linh đan, vừa giúp Tạ Tuyết Thần mua y phục vừa vặn, vừa âm thầm hỏi thăm tin tức về Tiên Minh.