“Tổng giám đốc Tô, chiều hôm nay có một hợp đồng cần ký kết!” Trợ lý của Tô Chính Thiên rũ mắt đứng trước bàn làm việc, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tô Chính Thiên mà không dám thở mạnh.
“Tôi biết rồi.” Tô Chính Thiên xua tay.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì những chuyện phiền phức của Tô Duyệt Nhiên mà trông ông ta có vẻ già đi rất nhiều.
“Đúng rồi, vậy hợp đồng đó thì sao?”
"Với tập đoàn Lục thị.”
Mấy hôm trước tập đoàn Lục thị gây náo loạn như vậy, Tô Chính Thiên cảm thấy mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như thế.

Chiều nay có một hợp đồng liên quan đến tập đoàn Lục thị, không biết tập đoàn Lục thị có gây khó dễ hay không nữa, nghĩ đến lại càng bực bội.
“Nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.


Tình hình bây giờ không cho phép chúng ta mất quá nhiều đơn hàng, phải tận lực cho bọn họ thấy thành ý của chúng ta!” Tô Chính Thiên thấy bất lực.

Nếu như là công ty khác thì ông ta còn có thể nói vài câu nhưng đối phương lại là tập đoàn Lục thị…
Chỉ có thể nhịn, công ty không thể mất đi sự hỗ trợ của tập đoàn Lục thị!
Sáng nay, Tô Chính Thiên thấy trái tim rất khó chịu, luôn cảm giác có điều gì đó sẽ xảy ra.

Không hiểu sao Tô Chính Thiên có chút hoảng hốt.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đều đã chuẩn bị xong rồi, tổng giám đốc Tô!” Trợ lý cung kính đứng sang một bên, nhưng nhìn cánh tay thoáng run rẩy cũng thấy được anh ta đang rất căng thẳng.
Thời gian hẹn là hai giờ chiều nhưng để thể hiện sự kính trọng mà Tô Chính Thiên đã đến sớm trước nửa tiếng ngồi đợi trong phòng họp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến hai giờ rồi mà tập đoàn Lục thị vẫn không ai đến.
Hai giờ rưỡi…
Trái tim những người có mặt ở đây đều đập loạn.

Nỗi lo lắng dần dần hiện ra trong lòng họ.
“Tại sao người của tập đoàn Lục thị vẫn chưa đến?”
Kim đồng hồ đã chỉ ba giờ, bầu không khí trong phòng họp trở nên vô cùng áp lực.


Vẻ mặt mọi người đều sắp suy sụp.
Tô Chính Thiên cầm điện thoại lên, liên tục nhìn nhưng cũng không có cuộc gọi hay tin nhắn nào của tổng giám đốc Lục hiển thị trên màn hình.
“Tổng giám đốc Tô, chúng ta chờ đợi thế này cũng không phải là biện pháp!” Có người bắt đầu bất mãn nhưng đâu phải mình họ sốt ruột, chỉ sợ trái tim Tô Chính Thiên còn đang đập loạn xạ đây này.
Mấy ngày trước, hợp đồng với Lục thị đột nhiên bị tạm dừng.

Bây giờ tập đoàn Lục thị cố ý đặt lịch hẹn rồi không đến thì họ còn có thể làm gì nữa!
“Bình tĩnh, tôi đi gọi điện hỏi một lát.” Tô Chính Thiên biết bây giờ chỉ cần ông ta lộ ra chút hoảng sợ nào thì người khác sẽ cho rằng tập đoàn Tô thị sắp sụp đổ!
Tô Chính Thiên lảo đảo đi ra cửa, bóng lưng ông ta trông có chút thảm hại.
“Tổng giám đốc Lục, hôm nay…”
Tô Chính Thiên chưa kịp nói xong, người bên kia đã trực tiếp ngắt lời ông ta: “Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Lục nói, tạm dừng mọi hợp tác với tập đoàn Tô thị.”
“Trợ lý Vương, xin hãy để cho tổng giám đốc Lục nghe máy!”
Chắc là Tổng giám đốc Lục tức giận vì mấy tin đồn gần đây, thậm chí còn không muốn trả lời cuộc điện thoại của Tô Chính Thiên.

"Tổng giám đốc Tô, ông không biết gần đây con gái ông đã làm gì sao? Tập đoàn Lục thị vì con gái ông mà mất mặt! Nếu như chỉ là vứt mặt mũi của ngài đi thì cũng được, nhưng Lục thị chúng tôi đã làm sai điều gì?
Trợ lý Vương đi theo tổng giám đốc Lục hơn mười năm, đương nhiên coi tập đoàn Lục thị như nhà mình, sinh ra tình cảm sâu sắc.

Lúc này lại có người bôi xấu hình ảnh Lục thị, sao anh ta có thể không tức giận được chứ?
Ai thèm quan tâm đến tổng giám đốc Tô gì chứ!
“Cậu!” Cổ của Tô Chính Thiên đỏ bừng, đôi mắt ánh lên vẻ tang thương cũng đỏ bừng lên vì tức giận.
“Tổng giám đốc Tô tự giải quyết cho tốt nha!”
Bị cúp máy, Tô Chính Thiên nắm chặt điện thoại mà không biết làm gì.
Chết tiệt, chết tiệt mà! Nhiều năm cố gắng như vậy mà thoáng cái lại bị hủy trong tay Tô Duyệt Nhiên! Tô Chính Thiên hối hận vì đã không dạy dỗ tốt đứa con gái này!.