Ở bên ngoài thôm Phi Vân, một đám thôn dân cường tráng do Chu Trung dẫn đầu, đi về phía dãy núi rậm rạp ở phía xa.

Lâm Diệp cũng ở trong đội, hắn đã đồng ý chờ sau khi đi săn trở về, hắn sẽ giúp Chu Trung loại bỏ sâu hại ở trong ruộng nhà của hắn ta.

Nhưng mà điều kiện duy nhất chính là Chu Trung cũng phải đưa hắn tham gia đi săn cùng.

Đương nhiên, Chu Trung sẽ vui vẻ đồng ý.

Lúc trước, thê tử của hắn ta bị cảm lạnh, vừa mới khỏi bệnh, nhưng cơ thể lại trở nên rất suy yếu, cần phải nhanh chóng bổ sung khí huyết.

Vì vậy, mục đích Chu Trung đi lên núi lần này chủ yếu là để hái một vài loại dược liệu để bổ khí huyết, ngược lại đi săn chỉ là thứ hai thôi.

Là một thợ săn có kinh nghiệm ở trong thôn Phi Vân, Chu Trung biết rõ sự nguy hiểm ở trên núi, cho nên cho dù chỉ đi lên núi hái thuốc, hắn ta cũng gọi một vài người cường tráng trong thôn đi theo để đảm bảo an toàn.

Đối với chuyện Lâm Diệp khăng khăng muốn tham gia cùng, Chu Trung cũng không lo lắng gì cả.


Hôm qua hắn ta cũng có nghe nói chuyện Lâm Diệp đánh bại Lỗ Đình, nói về sức chiến đấu thì Lâm Diệp mạnh hơn rất nhiều so với những thôn dân khác.

Đoàn người xuất phát lên đường, cho dù có Chu Trung dẫn đường cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới có thể tới được dưới chân núi.

Liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ nhìn thấy ngọn núi này đứng sừng sững trên bầu trời, cao đến mức có thể chạm tới mây, từ lưng chừng núi đã bị mây mù dày đặc bao phủ.

Loáng thoáng còn có thể nghe được từng đợt tiếng rống của dã thú từ trong núi sâu vọng ra, nghe khiến người ta có chút sợ hãi.

“Mọi người cẩn thận một chút, rừng sâu núi thẳm này rất nguy hiểm.

Không chỉ có xuất hiện thú dữ, mà còn có rất nhiều chướng khí và côn trùng độc tàn sát bừa bãi.

Mọi người theo sát ta, tuyệt đối đừng chạy lung tung.”
Trước khu rừng mênh mông dưới chân núi, Chu Trung cởi cây cung dài xuống, cầm chặt trong tay, cảnh giác liếc nhìn xung quanh.

Những thôn dân khác cũng lần lượt rút binh khí ra, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, mặc dù cơ thể cường tráng, cứng rắn nhưng dù sao cũng không phải là người tu luyện, nên khi đối mặt với rừng sâu núi thẳm như vậy, không ai dám chủ quan cả.

Lâm Diệp suy nghĩ một chút, cũng lấy chiếc dao găm màu xanh biếc ở trên người xuống, cầm chặt trong tay.

Cả đoàn người đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này mới tiến vào rừng rậm rộng lớn kia, ngay sau đó cũng biến mất không thấy gì nữa.


Khu rừng này rất rộng, trong đó có những cây cổ thụ cao chót vót, cành lá xum xuê che khuất cả bầu trời, không khí ẩm thấp, âm u.

Thậm chí một số dây leo còn to bằng cái thùng nước, giống như một con mãng xà bò trong rừng, lá rụng trên mặt đất chất thành đống, còn có những loài cây cỏ hoa lá kỳ lạ mê hoặc mọc lên, rõ ràng đều có kịch độc.

Chu Trung và đoàn người lo lắng, cẩn thận tiến về phía trước từng bước từng bước một, không ai dám mở miệng nói chuyện nữa, kẻo dẫn tới các côn trùng hoặc thú dữ đến tấn công.


Ngược lại, Lâm Diệp có vẻ rất thoải mái, còn có rảnh rỗi quan sát cảnh vật ở hai bên đường đi, thỉnh thoảng sẽ ngồi xổm xuống để hái một ít hoa cỏ.

“Hoa tử oánh, cỏ bách tinh này, cây dây leo ba lá ngân tuyến, rễ đắng đuôi đỏ… Không ngờ đến ở chỗ rừng sâu núi thẳm này lại ẩn chứa nhiều linh tài như vậy.”
Trong lòng Lâm Diệp cảm thấy có chút vui mừng, thân là một người học linh văn, nên từ nhỏ Lâm Diệp đã tiếp xúc với các loại linh văn khác nhau, nên đương nhiên hắn có thể nhìn một chút liền biết được đâu là đồ tốt, đâu là thứ vô dụng ngay.

Bằng vào loại kinh nghiệm này cùng nhãn lực, trên đường đi ngược lại để hắn gặp được không ít linh tài, phần lớn có thể làm thuốc, cũng có thể dùng làm nguyên liệu để luyện linh mặc
Đương nhiên, hắn cũng có thể bán chúng đi để lấy tiền!
Đối với Lâm Diệp mà nói, đây cũng tính là một niềm vui bất ngờ, nhưng đáng tiếc ở thôn Phi Vân, cho dù có linh tài, cũng khó có thể đổi lấy tiền được, chớ nói chi là đến chuyện lấp đầy cái bụng của hắn.

Lâm Diệp mang theo một cái túi da thú trong người, cao chừng một người, nhưng hắn cũng không lo không có chỗ để bỏ linh tài vào.

“Lâm Diệp tiểu ca, ngươi hái những thứ này làm gì vậy?”
Nhìn thấy thỉnh thoảng Lâm Diệp lại hái một ít hoa và cây cỏ trên đường đi, Chu Trung cuối cùng nhịn không được, thấp giọng hỏi.

Không chỉ có Chu Trung mà những thôn dân khác cũng đều rất tò mò.

Lâm Diệp cũng không hề giấu giếm gì, lần lượt nói từng giá trị của từng tinh tài này, những thôn dân kia đều ngẩn ngơ không biết ra sao, làm sao mà bọn họ hiểu được chuyện này.

Nhưng khi bọn họ nghe nói những đồ dùng này có thể bán để lấy tiền, tất cả bọn họ đều sáng mắt lên, lần lượt nhờ Lâm Diệp hướng dẫn.


Lâm Diệp vui vẻ đồng ý, thế là trên đường đi, dưới sự hướng dẫn của Lâm Diệp, các thôn dân khác cũng bắt đầu tìm kiếm hai bên đường.

Đông người sức lớn, đây quả thực không phải là chuyện đùa, chỉ mất thời gian một nén hương, túi da thú trên người của Lâm Diệp đã đầy.

Bởi vậy mới có thể thấy được, trong khu rừng rộng lớn gần như không có ai đi vào này, hiểm trở và đầy nguy hiểm, nhưng cũng là một nơi tốt, ẩn tàng đầy các loại linh tài.

Đương nhiên, nếu không phải lần này có Lâm Diệp đi theo, những thôn dân này hoàn toàn không thể biết được những thứ mà bọn họ coi là hoa cỏ, đồ chơi này thực sự có thể bán để lấy tiền.

Ngay khi mọi người đang vô cùng phấn khởi đi trên đường, thì Lâm Diệp đột nhiên đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Chu Trung và những người khác, Lâm Diệp đột nhiên đoạt lấy cây cung tên trong tay của Chu Trung, nhanh nhẹn treo lên trên một gốc cây cổ thụ bên cạnh, giương cung cài tên, mũi tên lạnh lẽo sắc bén chĩa về phía xa
Những thôn dân kia thấy vậy, tuy rằng không hiểu chuyện gì, nhưng nhất định là có thú dữ đang tới gần!
Lập tức, thần kinh họ căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Gr!.