Chương 172
Cũng không còn cách nào khác, so với đám người đó thì trình độ tu luyện hiện giớ của hắn không đủ, có cố hết sức cũng chỉ lấy trứng chọi đá, ngược lại sẽ chỉ mất mạng vô ích.
“Thật không cam tâm…”
Lâm Diệp lẩm bẩm, hắn biết cho dù có đợi ở đây thì cũng sẽ không tìm được cơ hội dạy cho những người đó một bài học, nhưng chỉ nuốt giận rồi đi thì hắn lại không cam lòng.
Đúng lúc này, bầu trời phía xa bỗng nhiên chấn động. Cùng lúc đó, một ánh vàng từ xa phóng đến rồi xuyên qua màn đêm, chói mắt vô cùng.
Đó là móng vuốt thú Thủ Thiên mà hắn từng thấy trước đây.
Đôi mắt Lâm Diệp lập tức nheo lại, khóe môi hiện lên một nụ cười kỳ lạ, nơi vừa có móng vuốt thú Thủ Thiên xuất hiện hình như là ở bên bờ sông.
Những kẻ đó sắp xui xẻo đến nơi rồi.
Lâm Diệp suýt nữa đã cười thành tiếng, đúng là ông trời có mắt.
Hắn bỗng nhảy từ trên cây xuống, bóng dáng lao đến gần nơi đó như một cơn gió.
Lâm Diệp muốn xem những kẻ đó có gặp nạn hay không, đồng thời trong lòng hắn cũng rất tò mò về móng vuốt khổng lồ Thủ Thiên kia là hung thú đáng sợ đến mức nào.
Ngay sau đó, Lâm Diệp chững lại với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy con hung thú màu vàng vô cùng khổng lồ như một dãy núi hiện ra trong tầm mắt, nó rong ruổi dưới bầu trời đêm, toàn thân phóng ra ánh vàng chiếu sáng khắp trời đất.
Ánh vàng như ngọn lửa chiếu sáng khắp đất trời.
Cự thú kia cao như ngọn núi, to lớn kỳ lạ, nó bay lên không trung. Nếu hung thú đến từ thời cổ xưa thì có thể che lấp mặt trời và mặt trăng, gào thét chia cách núi sông.
Tuy khoảng cách xa nhưng Lâm Diệp vẫn cảm thấy ánh mắt đau nhói, toàn thân run cầm cập và linh hồn phải chịu đựng một sự kiềm nén không giải thích được.
Hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Cự thú kia giống hươu mà không phải hươu, giống ngựa mà không phải ngựa, đầu giống đầu rồng, đuôi như cầu vồng dài, toàn thân phủ đầy lông vàng, bốn chân giẫm lên những tia sáng nóng rực.
Nó phi nước đại lên không trung, tràn ngập ánh vàng, bốc cháy hàng tỷ ngọn lửa thần thánh, ầm ầm cuộn sạch rồi trút xuống, thiêu rụi những ngọn núi và biến rừng cổ thụ thành tro bụi, vô cùng đáng sợ.
Đối thủ của nó, trong tay cầm một cây thương và liên tục khua tay bắn ra bóng cây thương sắc bén đáng sợ, nhưng rõ ràng là không chịu đựng nổi và bị áp chế đến mức liên tục tìm cách tránh né.
Trong phút chốc, Lâm Diệp đã đoán ra người chiến đấu với Cự thú kia chính là lão giả mặc áo xám trong đám đông vừa rồi.
Quả đúng là bọn họ.
Lâm Diệp nở nụ cười kỳ lạ trên khóe môi, nếu nói là không ‘Cười trên nỗi đau người khác’ thì hoàn toàn là lừa người.
Nhưng Lâm Diệp không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy sức mạnh chiến đấu trên không của lão giả mặc áo xám, đây là sự tồn tại của Linh Hải cảnh.
Bao gồm nam tử mặc bào ngọc màu xanh (Tạ Ngọc Đường), lực sĩ Vu Man, Thạch Đỉnh Trai và Đại công tử Thạch Hiên những người mà hắn đã từng gặp trước đây, đây có thể coi là sự tồn tại của bốn Linh Hải cảnh mà Lâm Diệp được nhìn thấy.
Vậy nên có thể hình dung, vì cái gọi là “Tuyệt thế bảo vật” mà hiện giờ ở Tam Thiên Sơn đã thu hút không biết bao nhiêu nhân vật đỉnh cao.