Chương 108
Lâm Diệp đứng ở cửa thôn tiễn bọn họ rời đi, lúc này mới xoay người trở về, nhìn thôn làng ảm đạm vắng vẻ, nét mặt của hắn vẫn bình tĩnh như trước.
Gió thu xào xạc, chẳng biết nổi lên từ khi nào, nơi chân trời bao phủ một tầng mây, khí tức kiềm chế làm cho trong trời đất nhiều hơn một chút mưa gió sắp đến.
Tuy Liên Như Phong bọn họ vẫn chưa về, nhưng Lâm Diệp biết, thời gian này không xa nữa…
“Ngươi muốn chiến đấu?”
Khi Lâm Diệp trở về cửa nhà, thì nhìn thấy Hạ Chí đội nón da thú rộng vành, chẳng biết đã chờ ở nơi đó từ khi nào.
Lâm Diệp ừ một tiếng, hắn biết với trí thông minh của tiểu cô nương này, muốn lừa gạt nàng cũng rất khó.
“Ta giúp ngươi.”
Hạ Chí ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp che phủ ở dưới nón, trong đôi mắt trăng lưỡi liềm trong vắt như hắc bảo thạch đều là vẻ nghiêm túc.
Ầm ầm!
Dưới bầu trời quang đãng, mặt đất rung chuyển, một đoàn người ngựa lao đi với tốc độ cực nhanh, khói lửa cuồn cuộn.
Chạy đầu là hai con ngựa kỳ lân giỏi khác thường, Liên Như Phong dáng người vạm vỡ ngồi trên một trong số những con ngựa kỳ lân đó, bên cạnh hắn ta là một ông già gầy gò mặc áo gấm và để ba cọng râu dê.
Ông già này ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ kiêu ngạo, rõ ràng không thể nào so sánh với cư dân miền núi ở vùng quê hẻo lánh.
Đi theo sau Liên Như Phong và ông già là một đám hộ vệ, khoảng mười mấy người, có hộ vệ đến từ thôn Phi Vân, cũng có một số là thuộc hạ của ông già mặc áo gấm kia.
“Ngô trưởng lão! Còn hơn một giờ nữa là đến thôn Phi Vân rồi.”
Liên Như Phong mở miệng nở nụ cười với vẻ mặt kính nể và nịnh bợ.
Vị Ngô trưởng lão này tên là Ngô Hận Thủy, là đại chấp sự “Ngô Thị dược hành” thuộc bộ lạc Thanh Dương, đã tu luyện cấp bậc “Đại chu tiên” Chân Võ bát trọng cảnh.
Cho dù là trong bộ lạc Thanh Dương nơi tụ họp của các thương nhân, tên tuổi của Ngô Hận Thủy cũng rất vang đội, được xem là nhân vật lớn trong bộ lạc Thanh Dương.
Bao nhiêu năm nay, Liên Như Phong và một đám hộ vệ áp tải hàng hóa, tiến đến bộ lạc Thanh Dương để trao đổi đồ dùng sinh hoạt, đối tượng mua bán chính là “Ngô Thị dược hành”.
Thông qua mối quan hệ với Ngô Hận Thủy, Liên Như Phong đã thuận lợi gửi con trai mình là Liên Phi đến thành Đông Lâm để tu hành.
Đối với Liên Như Phong mà nói, Ngô Hận Thủy chính là chủ nhân của những mưu lược thấu trời nên hắn ta không thể không tôn trọng.
Ngô Hận Thủy hờ hững gật đầu rồi chợt hỏi: “Ngươi nghe qua Huyết Tuỷ Sa chưa?”
Liên Như Phong ngẩn người, nói: “Đó là tên một loại thảo dược ư?”
Chỉ một câu nói đã lộ ra vẻ ngu dốt của Liên Như Phong. Ngô Hận Thủy khinh thường liếc mắt nhìn Liên Như Phong, ông ta lặng lẽ lắc đầu. Những người dân vùng núi xuất thân từ miền quê nghèo khó này quả thực vô cùng thô thiển và thiếu hiểu biết.
Mặc dù Liên Như Phong tầm thường, nhưng thị lực vẫn rất tốt, hắn ta biết ngay là mình đã làm mất mặt rồi nên vội nói: “Không biết Ngô trưởng lão nhắc đến chuyện này là có ý gì?
Ngô Hận Thủy suy nghĩ giây lát, nói: “Nói với ngươi cũng không sao, ta nghe nói gần làng của ngươi có một mạch khoáng Hỏa Đồng Phi Vân bị bỏ hoang từ lâu.”