Trường Đình chưa bao giờ ý thức được mùa đông sẽ lạnh như vậy.
Mới tới không bao lâu thì trời lại đổ một trận tuyết lớn, vốn trời đã rất lạnh nay lại càng thêm lạnh hơn.

Gió thổi qua khiến hơi lạnh run rẩy thấm vào xương tủy.

Chỉ cần gió vừa thổi thì da mặt đều đông lại thành một khối, đau giống như bị xẻo thịt.
Từ trong phòng ấm áp đi ra ngoài hành lang gió lạnh thấu người nên tiểu Trường Ninh không nhịn được rùng mình một cái sau đó ngước khuôn mặt nhỏ lên thấp giọng lẩm bẩm: “Mùa đông ở Kiến Khang không lạnh như thế này…”
Mãn Tú cười rộ lên nói, “Nhị cô nương chưa từng bị lạnh thế này đúng không? Thế này mới là đầu mùa đông thôi, đợi đến chính đông chó cũng chết thì mới là đỉnh điểm.”
“Không sai! Chờ thật sự vào tiết tam cửu thiên thì ta cũng không dám ở lại căn nhà gỗ ở trong rừng bởi vì tuyết sẽ dày lấp cả cửa vào.” Hồ Ngọc Nương thò tay vào ống tay áo, thở ra một hơi sau đó than thở, “Ở trong rừng chỉ ăn hai bữa, sáng vừa dậy đã phải làm việc xong mới có canh nóng mà uống… Sau khi ăn cơm sáng, có chút đồ ăn vào bụng thì cả người mới ấm lên, đi ra ngoài cũng không dễ dàng bị lạnh, quả là thỏa mãn!”
Sáng sớm nha hoàn của Lý gia đã mang đồ ăn sáng tới, nước canh đậu xanh nấu thơm nồng, bánh bao đậu đỏ da mỏng, lại có mấy món rau nguội.

Đồ ăn không tính phong phú nhưng mọi người đều ăn cực kỳ thỏa mãn.

Mãn Tú không ngừng miệng được, lúc đầu nhéo một cái bánh bao đậu đỏ nàng ấy còn suýt nữa thì khóc, miệng liên tục cảm ơn ân đức của Nhạc lão tam, lại khen ngợi bản thân khi ấy ấn dấu tay thật dứt khoát.
“Ngày mai hẳn vẫn còn bánh bao đậu đỏ đúng không? Hả ngày mai ăn món khác à?”
Mãn Tú thử thăm dò hỏi, sau đó ủ rũ tiếc nuối mà lẩm bẩm, “Sớm biết thế thì hôm nay đã giấu mấy cái đi, ngày mai lại có thể ăn tiếp.”
Hồ Ngọc Nương cười vang.
Mấy tiểu cô nương quy củ ở trong phòng làm nữ hồng cả một ngày, đến khi trời sắp tối Mãn Tú vẫn còn nhớ thương bánh bao đậu nóng hầm hập được ăn buổi sáng…
Trường Đình nhớ tới thì cười sau đó lại thấy ngũ vị tạp trần dâng lên.

Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy bên ngoài hành lang là tuyết lông ngỗng bay khắp nơi.

A Ninh nói đúng, mùa đông của Kiến Khang không lạnh thế này, sông Hoài không đóng băng, đến tuyết trước nay cũng chưa từng đội cao quá mắt cá chân.

Hành lang của Lục trạch có một hàng rào bằng gạch mộc, bên trong đó trồng mấy loại hoa cỏ không biết tên là gì…
Kinh đô Kiến Khang ở phía nam, đại khái là càng đi lên phía bắc thì càng lạnh.

A…
Kỳ thật cũng có khả năng nơi ấy cũng lạnh như thế này nhưng bọn họ chưa bao giờ biết.

Bởi vì dù trời có lạnh thì trưởng bối trong nhà cũng sẽ dặn dò không cho các cô nương ra cửa.
Trường Đình hơi rũ mắt, cười một cái rồi cúi đầu giúp tiểu Trường Ninh kéo vạt áo thật chặt.
“Chờ tới Bình thành sẽ càng lạnh hơn, nơi ấy ở xa phía bắc, chúng ta cũng phải tập dần cho quen.”
Trường Đình vừa dứt lời đã thấy Mãn Tú cứng đờ cả người, lại thực kính cẩn nhưng vụng về chắp tay hành lễ, giọng điệu căng thẳng cực kỳ, “Nô… Nô gia bái, bái ….

kiến Mông thiếu gia …..”
Trường Đình xoay đầu lại thì thấy Mông Thác đang khoanh tay đứng cách đó ba trượng.

Nàng thấy vậy thì gật đầu cười hỏi, “Ngài tới rồi à?”
Lời mới vừa ra khỏi miệng nàng đã hối hận.

Nhạc lão tam sai người tới nói rằng khuê nữ của tam chưởng quầy nên cùng người hầu ra ngoài dạo một chút thì người khác mới không sinh nghi ngờ.

Nhưng mấy tiểu cô nương đều xinh đẹp, dù Trường Đình nắm chắc Chu Thông Lệnh và người của hắn chưa từng thấy diện mạo của nàng và A Ninh nhưng cũng khó đảm bảo an toàn.

Nếu gặp phải kẻ có tâm, bọn chúng sẽ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Ban ngày ban mặt bọn họ đi dạo phố thì quá gây chú ý —— huống chi tam chưởng quầy của Phúc Thuận Hào là người phương bắc, mà các cô nương xuất thân phương bắc đều không có thói quen đội mũ có rèm đi ra ngoài.
Sau mấy lần cân nhắc bọn họ vẫn quyết định chờ trời tốt một chút lại ra ngoài lắc lư một vòng, để đám người đang theo dõi cũng có cái mà báo cáo.
Huống chi Nhạc lão tam lúc này lại mơ hồ nói bản thân cũng có việc quan trọng cần phải ra cửa một chuyến.
Vì thế các nàng ra cửa đương nhiên phải đi cùng Mông Thác.
Mắt hắn trầm mặc quét qua chỗ này, cũng không trả lời câu hỏi ngu xuẩn của nàng, cũng không đáp lễ thăm hỏi mà cúi đầu đi về phía chính viện.
Cái tên này chỉ biết để lại bóng lưng, tốt xấu gì cũng phải nói một lời cho tròn lễ nghĩa chứ hả…
Trường Đình sửng sốt, Hồ Ngọc Nương ở bên cạnh thì bĩu môi, “Vốn tưởng cái tên Nhạc Phiên kia đã đủ ghét, ai biết núi cao còn có núi cao hơn, người sau càng kỳ quái hơn người trước.”

Trường Đình phì cười, mỗi lần Hồ Ngọc Nương nói chuyện đều có thể làm lòng người ta tốt đẹp hơn.
“Đi thôi, đừng để người ta chờ.”
Trường Đình dắt Trường Ninh đi ra ngoài, Hồ Ngọc Nương cũng lon ton chạy theo sau, Mãn Tú thì nơm nớp lo sợ xách tà váy chạy cuối.

Quả nhiên, chờ các nàng đi ra đã thấy xe ngựa ở sẵn đó.

Nhạc Phiên vẫn bị thương ở lưng nên hiện tại hắn cũng không cần gắng gượng.

Hắn ngồi phía trước xe ngựa, phía sau có cái đệm mềm, cả người hắn dựa vào thùng xe, so với ở trên ngựa xóc nảy thì thoải mái hơn nhiều.
Hồ Ngọc Nương và Nhạc Phiên là oan gia, như chó với mèo, cách mảnh vải mà hai bên vẫn đấu võ mồm liên hồi.
Có qua có lại, hai bên không ai nhịn ai, từ trên trời có bao nhiêu ngôi sao tới việc con sư tử đá ngoài cửa là đực hay cái mà hai người bọn họ có thể cãi nhau đến túi bụi.

Chỉ có Trường Đình là rõ ràng phát hiện ra Nhạc Phiên đang nhường Ngọc Nương —— với cái công phu miệng lưỡi ba xu kia thì Hồ Ngọc Nương chỉ đánh một hiệp với Nhạc Phiên đã thua liểng xiểng rồi.
“Vậy ngươi nói xem vì sao đôi sư tử đá trước cửa lại phải đủ một con đực một con cái?” Hồ Ngọc Nương nổi giận đùng đùng, “Rõ ràng là hai con đực thì sức mới lớn chứ.

Ngươi nghĩ xem hai nam nhân ở chung một chỗ so với một con đực và một con cái thì càng dễ đánh thắng người ta hơn phải không? Ngươi nói xem có đúng thế không!”
Nhạc Phiên vung roi ngựa, cao giọng cười sau đó thò mặt dán lên rèm cửa để lại cái bóng lớn rồi nói, “Tới đây, ta chỉ hỏi ngươi một câu này thôi.”
Hồ Ngọc Nương ngây ra sau đó ngoan ngoãn nghe lời mà dán đến gần.
Nhạc Phiên cười hắc hắc, đầu càng dán sát hơn, miệng hé cười.

Xuyên qua rèm cửa Trường Đình cũng nhìn được hàm răng trắng lóa của hắn.
“Nam nữ phải phối hợp thì làm việc mới không mệt.

Nam nhân ấy mà, phải có bà nương bên cạnh thì cả người mới có sức.


Nếu bên cạnh cũng là một gã hán tử thân cường thể tráng thì dù tên kia có lột hết quần áo thì bên này cũng chả có tí sức nào… Sư tử đực và cái ở một chỗ chính là đạo lý này, tùy ngươi tin hay không.”
Hồ Ngọc Nương tức thì đỏ bừng cả mặt, tay vung qua vừa đánh vừa mắng hắn, “Ngươi đúng là cái đồ lưu manh!”
Nhạc Phiên lập tức “Ai da” một tiếng sau đó gào, “Úi cái lưng của ta, đau chết lão tử rồi!”
Hồ Ngọc Nương sợ quá vội dừng tay, lại nhìn quanh sau đó ỉu xìu.
Trường Đình che miệng buồn cười, còn Trường Ninh thì cười ngả nghiêng.
Xe ngựa “đặng đặng” chạy về phía trước, bên ngoài dần có tiếng người náo nhiệt.

Sắp tới trung tâm thành nên bọn họ phải xuống xe đi bộ.

Trường Đình dắt tay Trường Ninh vùi đầu đi theo phía sau Nhạc lão tam, Hồ Ngọc Nương thì không tình nguyện đi theo phía sau Nhạc Phiên vào chợ.

Lúc này đồ vật hai bên nhiều hơn, Hồ Ngọc Nương lập tức hứng thú bừng bừng mà đón lấy tiểu A Ninh đi dạo quanh một đường.

Hàng quán đơn giản bày mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, tiểu thương thét to, mọi người ùn ùn mua bán, cũng coi như náo nhiệt.
Đèn lồng nến đỏ treo cao, người tới lui có nhà giàu quần áo bằng tơ lụa, cũng có những lưu dân đói khổ quần áo tả tơi ngồi ở góc khố xin ăn.
Cái này khác hẳn với khung cảnh ở Ký Châu, nơi ấy người qua lại không quá khác biệt, người quá giàu không có mấy nhưng người khốn cùng cũng không xuất hiện.

Ban đầu Lục Xước tưởng Thạch Mãnh cố ý dàn xếp nhưng sau khi liên tiếp phái người ra ngoài điều tra mới biết cả thành Ký Châu chính là như vậy.

Mọi người đều có việc làm, mọi mặt an lành hòa thuận, không coi như rất giàu nhưng mỗi nhà mỗi hộ đều có cơm ăn và áo mặc —— ở trong thế đạo này mà được như thế đã là không dễ.
Trường Đình suy nghĩ lan man, cả người ngây thơ mờ mịt đi theo Nhạc lão tam vào một cửa hàng tơ lụa.

Trong phòng sáng bừng, quản sự nhanh chóng dẫn đoàn người vào trong.
Nhạc lão tam để Trường Đình ngồi trên giường ấm và nàng cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Lúc này vị quản sự kia lấy từ tay áo ra một cái gối mềm có nhét kiều mạch rồi cung kính mời Trường Đình đặt tay lên sau đó mới quay vào bên trong gọi người.
Tư thế này khiến Trường Đình hiểu rõ, bọn họ đang định bắt mạch xem bệnh cho nàng.
Đầu nàng vẫn luôn đau đớn, dù đã kết vảy nhưng xung quanh vết thương vẫn nóng lên, không thể sờ cũng không thể gối lên, nếu không sẽ đau.
Trường Đình vẫn luôn cắn răng không mở miệng, một đường này bọn họ vốn đã gây chú ý quá nhiều, nếu còn gọi đại phu tới khám thì sợ là người khác sẽ nhìn ra kỳ quái bên trong.

Hiện giờ nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, nhịn được thì nhịn, một hai ngày cũng không khác gì nhau.

Một lát sau người bên trong đi ra, là một vị đại phu râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt.

Ông ta xem mạch, lại vén tóc nàng lên nhìn kỹ vết thương trên đầu.

Lão đại phu nóng tính, khám xong ông ta nhanh chóng kê đơn thuốc và chỉ trích Nhạc lão tam, “… Sẹo đều đỏ lên rồi, may mà trời lạnh chứ nếu trời nóng thì miệng vết thương nhất định sẽ bị thối! Tiểu cô nương mà bị sẹo trên đầu thì sẽ thành kẻ hói, ngươi nói xem còn gả được cho ai? Đáng xấu hổ cho phụ thân như ngươi!”
Nhạc lão tam cong lưng liên tục đáp phải.
Vị quản sự cửa hành tơ lụa kia vội đối chiếu phương thuốc rồi bốc thuốc, lại nhanh tay nhanh chân bó thành 5 thang thuốc.

Đại phu nói: “Một ngày uống một thang, chờ đến Ký Châu rồi lại uống tiếp.

Ngày thường nếu có thể hầm chút canh gà nấu với thiên ma thì càng tốt!”
“Không có gà có thể đổi thành cái khác không?”
Trường Đình quay đầu lại thì thấy Mông Thác khoanh tay dựa vào cạnh cửa, mắt nhìn thẳng hỏi, “Canh bồ câu cũng không được, thức ăn mặn không thể đụng tới thì có thể dùng cái gì thay thế?”
“Đậu hủ cũng được…” Quản sự ngẩn người nói, “Mông đại gia, đậu hủ cũng tốt, không có thịt… thì đành vậy …”
Mông Thác rũ mắt “à” một tiếng sau đó vỗ vỗ cánh tay Nhạc Phiên để hắn đi qua cho đại phu nhìn vết thương trên lưng.

Vì hắn phải cởi áo, cởi thắt lưng nên mấy tiểu cô nương lập tức tránh ra ngoài uống trà.

Bọn họ ngồi bên ngoài sột soạt nghe lão đại phu dặn dò từng tràng, còn có quản sự kia câu được câu không mà nói chuyện.
“Hôm nay tên quan binh thủ thành bị người ta đâm, may mà không phải chỗ nguy hiểm nên không chết.

Hắn được đưa tới chỗ Tống đại phu khiến ông ấy mệt mỏi một trận…”
Có tiếng người nói chuyện cất lên, sau đó người bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng quần áo sột soạt và tiếng ngòi bút cọ trên giấy sàn sạt.
Trường Đình an tĩnh lại.
Mông Thác hôm qua về muộn, trên người là mùi máu tươi, tên quan binh trêu ghẹo nàng lại bị người ta đâm…
Trường Đình mím môi, hốc mắt tức khắc nóng lên.
Xe ngựa lại “Đạp đạp” mà trở về, lúc xuống xe nàng đi ngang qua người Mông Thác, thuận tiện nhẹ giọng nói ra hai chữ như gió thoảng.
“Cảm ơn.”
Cảm ơn ngươi vì ta mà ra mặt..