Bách Tước ngừng tay một lát sau đó lại cầm lấy cây lược gỗ trên tay nhẹ nhàng giúp Trường Đình chải đầu.

Ánh mắt bà ta xuyên qua gương đồng khắc hoa nhìn gò má đỏ ửng và đôi mắt to của tiểu cô nương, khóe miệng trong lúc lơ đãng nhếch về phía trước vừa tức giận vừa ngây thơ.
Thế đạo này chỉ có nữ tử có phúc khí mới có thể được dưỡng và nuông chiều thành thế này.

Cho dù cô nương hỏi một vấn đề khiến người ta khịt mũi coi thường như vậy thì cũng có vẻ đúng lý hợp tình, không hề có chút không đúng nào.
Nàng ta không có tư cách trả lời nghi hoặc của chủ tử.

Thân là nô tỳ, mệnh nàng ta như tờ giấy mỏng, như nhánh cỏ lau.

Đến nàng ta còn biết đã là người thì phải tính kế, nếu không thì vị trí đại nha hoàn bên người cô nương làm sao tới lượt nàng ta?
Con người tồn tại chính là phải tính kế, người ích kỷ chỉ vì mình, người lòng dạ khoan dung thì mới vì nhân vì nghĩa và vì người khác.

Đáng tiếc nàng ta còn chưa gặp được người như thế.
Lòng người tham lam, có quá nhiều thứ bọn họ muốn có, vậy có ai không tính kế chứ? Không tính kế thì làm sao được như nguyện? Không tính kế thì có thể thành đại sự sao? Không tính kế thì có thể sống sót ư?
Thế gian này có mấy Lục Trường Đình?
Bách Tước trầm mặc không nói lời nào, cái này cũng nằm trong dự kiến của Trường Đình.

Sau khi phàn nàn xong tiểu cô nương đã hối hận, trong lòng dù buồn cũng không thể nói ra trước mặt hạ nhân được —— đây là quy củ.
Sau đó Trường Đình cũng trầm mặc, trong phòng yên lặng mãi tới khi nghe thấy tiếng xe ngựa của Thạch gia tới.
Lần thứ hai này bọn họ đã quen thuộc.

Sau khi nữ quyến lần lượt xuống xe, Phù thị cùng Dữu thị theo thường lệ đi phía trước.


Cả hai đều mặc thường phục màu giáng hồng, Phù thị nói cười vui vẻ, thần thái thả lỏng, khác hẳn biểu tình như lâm đại địch của ngày hôm trước.

Tay bà ta dắt Trường Ninh, ôn nhu hàn huyên với Dữu thị.

Thái độ của Dữu thị vẫn như thường, giống như không phát hiện ra thái độ của Phù thị đã thay đổi.
Sau khi Lục Xước tỏ rõ thái độ thì Lục gia đã có phương hướng, Phù thị đương nhiên có thể nhẹ nhàng đối đãi với Dữu thị.

Đây có lẽ chính là đạo trị người trong miệng Lục Xước, nó khác với việc bị người trị.
Hôm nay Trường Đình không đội mũ có rèm vì thế nàng nhìn Thạch phủ rõ mồn một.

Đèn dầu và núi đá cao cao dựng hai bên, nha hoàn lấy gậy khêu đèn sau đó dùng chụp đèn bằng lưu li che lại.

Con đường nhỏ bình thản, sau bức tường khắc có hai cây san hô đỏ cao ngất dẫn vào một rừng trúc, trong đó cũng không có nhà tranh như đám thế gia yêu thích.

Mọi người đi qua hành lang thì lên nhuyễn kiệu, mấy bà tử vạm vỡ nâng kiệu vững vàng đi qua con đường.

Cấu trúc của Thạch gia vuông vức, một đường không có mấy cong vẹo, cả quãng đường tổng cộng chỉ rẽ có 3 lần.
Có thể nói cấu trúc của Thạch gia rất quy củ, gồm các phần tiền viện và hậu viện như thường thấy.

Cái này chứng tỏ bề ngoài dù phóng đãng không kiềm chế thì trong lòng bọn họ cũng bị quy củ kiềm nén đúng không?
Cho nên Thạch Mãnh mới để ý một cái danh chính ngôn thuận như thế.
Trường Đình đang miên man suy nghĩ thì nhuyễn kiệu nhẹ nhàng hạ xuống, Bách Tước vươn bàn tay trắng nõn vén mành.


Trường Đình thò người ra thì thấy có một người đứng sau Thạch Mẫn, chính là anh họ của Thạch Tuyên.

Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, búi tóc vấn bằng một cây trâm gỗ, cả người đứng thẳng tắp cách đó một khoảng như đang chờ.
Trầm mặc, bình tĩnh, à, còn rất biết kiềm chế.

Trường Đình yên lặng thêm một đức tính này nữa.
Thạch Mãnh nhanh chóng bước ra, Thạch Tuyên cũng đi theo bên cạnh ông ta.

Vừa ra ngoài ông ta đã cao giọng đón, “Lục Công tới quả là hãnh diện cho ta.

Quả là người mang tiên khí khiến Thạch gia chúng ta vốn sơ sài nay cũng như tỏa sáng!”
Thạch Tuyên thò đầu ra, cười đến híp cả mắt mà nhìn Trường Đình cùng Trường Ninh.

Sau đó nàng đảo mắt qua, không biết nhìn thấy ai mà mặt tiểu cô nương lập tức đỏ lên, môi chậm rãi mím chặt.
Trường Đình cũng không tự giác cong khóe miệng, nhưng cười được một lúc nàng lại phát hiện không đúng thế là cả mặt cứng đờ, vội bày ra vẻ nghiêm túc.
Lục Xước mặc trường bào, tay áo rộng cứ vậy mỉm cười nói, “Thứ Sử khách khí.

Ngày hôm trước chúng ta vừa tới đã rời khỏi đúng là do tình thế cấp bách, hôm nay chúng ta lại tới phủ.

Lần đầu là làm quen, đến giờ hai nhà cũng coi như có duyên phận.”
Thạch Mãnh tức khắc vui mừng cực kỳ.

Hai chữ duyên phận!
Lục Xước cuối cùng cũng dùng tới hai chữ duyên phận!
Trường Đình đi theo phía sau Phù thị thấy cha con Thạch Mãnh và Thạch Mẫn đều không hẹn mà nhướng lông mày lên, ánh mắt nhìn về phía Dữu thị, sau đó… Thạch Mẫn lại như có như không liếc về phía nàng.

Nhưng có lẽ hắn vẫn nhớ rõ trách cứ của Lục Xước hôm qua nên vội thu liễm lại.
Trường Đình cực kỳ không thoải mái, ánh mắt của Thạch Mẫn giống như ánh đèn bằng dầu tùng thạch, nhão dính không chịu nổi.

Lần đầu nàng còn nhịn, nhưng người này cứ mạo phạm nhiều lần khiến tiểu cô nương như nàng nổi giận.

Nàng cứ thế không tránh không né, Thạch Mẫn nổi điên như thế thì việc gì nàng phải khó xử tránh né?
Lục Xước và Thạch Mãnh đang đi phía trước không thấy cảnh này, Phù thị dắt Trường Ninh hàn huyên với Dữu thị nên cũng không nhìn thấy.

Dữu thị có thấy nhưng chỉ nhìn con cả nhà mình một cái rồi không nói gì.
Thạch Mãnh đón người đi về phía trước, đúng lúc này Trường Đình đột nhiên thấy người đi sau Thạch Mẫn bước nhanh hơn, lập tức vượt qua Thạch Mẫn tới phía sau Thạch Mãnh.

Vì người này có chiều cao xấp xỉ Thạch Mẫn nên hắn vừa bước tới đã lập tức chen giữa nàng và Thạch Mẫn.

Ánh mắt của hai bên cứ thế bị cắt ngang.

Tên Thạch Mẫn kia đương nhiên cũng không nhìn thấy nàng nữa.
Trường Đình ngây ra, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này nàng thấy người trẻ tuổi kia dám vượt qua Thạch Mẫn…
Sau khi sửng sốt nàng thấy tức giận trong lòng mình đã tiêu tan không còn gì thế là vội rũ mắt bước nhanh đuổi kịp mọi người.
Đại Tấn kỳ thật cũng không quá kiêng dè chuyện nam nữ ngồi chung một phòng.

Tổ tiên ba đời của Thạch gia còn đang ở trong rừng bắt hươu bào, lúc ấy đương nhiên là nam nữ gì thì cũng ngồi chung một chỗ hầm canh.

Bọn họ chỉ quan tâm ăn no là được, làm gì kiêng kị nhiều như thế.


Hơn nữa dân bắc địa cũng thoải mái nên Trường Đình có chút không quá dám nghĩ tới tiệc tối nay sẽ có bộ dạng gì.
Chờ vào phòng rồi Trường Đình mới nhẹ thở ra một hơi.

Còn may bàn của nam và nữ phân biệt, trong đó cũng có ngăn cách ở góc Đông Bắc bằng một bức bình phong.

Bên cạnh có cái ao, trên đó có đình đài và lầu các nhỏ, bên trên có vũ cơ của dị tộc đang chơi đàn tỳ bà, đàn cổ, có lẽ là để trợ hứng.
Phù thị và Dữu thị ngồi trên ghế, Trường Đình mang theo em gái ngồi xuống bên trái.

Thạch Tuyên cùng vị Thạch gia cô nương hôm đó cùng đi dạo chợ ngồi bên phải.
Dữu thị đương nhiên không thể để hai đứa con gái vợ lẽ của Thạch gia tới gặp khách.

Trái lo phải nghĩ đến chuyện kiếm người cho đủ số, cuối cùng bà ta nghĩ không bằng cho em trai Thạch Mãnh chút mặt mũi.

Tốt xấu gì thì vị Thạch gia cô nương kia hôm qua cũng đã cùng bọn họ đi chung.
Ở bàn kia đám nam nhân nâng chén, coi như khai tiệc.

Hai bên cách rất gần, có thể nghe thấy rõ tiếng Thạch Mãnh cười to chúc rượu.
Lúc này trên lầu các có tiếng đàn vang lên, vũ cơ có cái eo thon bắt đầu trình diễn.
Đây là lần đầu tiên Trường Ninh thấy người Hồ.

Ở kinh đô Kiến Khang, những nữ tử tóc vàng mắt xanh đều là đồ chơi của đám lão gia sĩ tộc, bọn họ không bao giờ được dự các sự kiện lớn.

Trường Ninh và Trường Đình được nuôi dưỡng ở khuê phòng, là khách quý vì thế không bao giờ được thấy những người này.
Trường Ninh co lại rúc về phía sau chị gái nhẹ giọng nói, “Mắt các nàng xanh lục đó… Cái mũi cũng không giống chúng ta…” Sau khi ngừng một lát nàng lại nói, “Bọn họ cũng không quá giống vị biểu ca người Hồ của A Tuyên…”