Ngày hôm sau, Đường Lệ Từ thuê một vú nuôi ở trấn Cửu Phong, tạm gửi Phụng Phụng ở nhà nàng, sau đó nhóm bốn người lên đường đến núi Vũ Di.
Dãy núi Vũ Di.
Những ngọn núi thẳm nối đuôi nhau kéo dài vô tận, núi tuy không cao nhưng rừng cây rậm rạp xanh tốt, lại nhiều sâu bọ rắn rết ruồi muỗi, dây leo cỏ độc, khó đi hơn nhiều so với Miêu Nha Phong tuyết phủ trắng xóa.
Có những lúc phải đợi Trì Vân cầm đao mở đường, chặt chặt chém chém nửa ngày cũng không đi được bao xa.
Mò mẫm trong rừng rậm mấy ngày, mọi người không còn cách nào khác, đành phải tung người bay trên rừng cây mà đi.
Nhưng bay trên rừng cây lại tiêu hao quá nhiều thể lực, giữa biển cây mênh mông không biết núi Kỳ Hồn nằm ở nơi nào.
"Nếu núi Kỳ Hồn có thứ đất lạ màu trắng, sau khi chôn cất mộ phần khó bị hư hại, thì chắc chắn loại đất này vô cùng cứng rắn." Đường Lệ Từ vừa chạy trên cây vừa nói: "Mà nếu Tuyết Tuyến Tử chịu chôn cất vợ quá cố ở núi Kỳ Hồn, thì chắc hẳn núi Kỳ Hồn phải mọc rất nhiều kỳ hoa dị thảo, có giống hoa lạ nào chuyên sống trên đất đá cứng rắn không?"
Thẩm Lang Hồn và Trì Vân cau mày, nói đến võ công tất nhiên hai người này là cao thủ, nhưng nhắc đến hoa cỏ thì một chữ cũng không biết.
Chung Xuân Kế đáp: "Có một loài nham mai chuyên sống trên núi đá.
Có điều sư phụ thích hoa trắng, nhất là giống hoa to đẹp như ngọc lan, nham mai nhỏ xíu như vậy có lẽ sư phụ không ưng đâu."
Đường Lệ Từ lướt qua một cây đại thụ: "Chưa biết chừng núi Kỳ Hồn lại có loài hoa đặc biệt nào đó...!Có lẽ chất đất và những giống hoa cỏ kỳ lạ ở núi Kỳ Hồn chính là nguyên nhân Phong Lưu Đi3m chọn nó làm cứ điểm...!Không lẽ nguyên liệu chế tạo Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn sinh trưởng ở núi Kỳ Hồn?"
Thẩm Lang Hồn thản nhiên đáp: "Cũng có thể."
Đường Lệ Từ đột nhiên dừng lại, Trì Vân không kịp đề phòng, suýt nữa va vào y: "Sao thế?" Đường Lệ Từ phẩy tay áo: "Nhìn kìa."
Nằm giữa núi non trùng trùng điệp điệp là một khe núi cây cối dây leo um tùm.
Địa thế nơi này thoai thoải, bên trong sơn cốc la liệt mộ phần, không thấy thứ đất lạ trắng như tuyết kia đâu, chỉ thấy những bia đá xám xịt.
Đây là chốn nào, ai đã vùi thân nơi đây? Những người nằm dưới mảnh đất này đã trải qua cuộc đời thế nào, với câu chuyện ra sao?
Bốn người đứng trên ngọn cây, phóng mắt nhìn bao quát vô số ngôi mộ trong sơn cốc.
Là ai đã phát hiện ra vùng đất này, ai đã chôn người đầu tiên xuống nơi đây? Đường Lệ Từ ngắm nghía một lúc rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Mặt đất trong sơn cốc nở đầy hoa, nhưng không phải những giống hoa kỳ lạ mà chỉ là những bông cúc vàng bình thường.
Ngẩng đầu lên nhìn vào giữa những ngôi mộ, sâu bên trong hàng trúc có một đình viện.
Ánh mắt Thẩm Lang Hồn đảo qua mấy ngôi mộ, trên bia đá đều là những cái tên hắn chưa từng nghe ai nhắc, nhưng có lẽ đây đều là danh gia trên giang hồ từ mấy mươi năm trước, hay mấy trăm năm trước.
Có vài ngôi mộ thậm chí còn không khắc một cái tên nào.
Thuở sinh thời dẫu gây dựng được công lao hay tội nghiệt lớn đến nhường nào, thì con người cũng không tránh được cái chết, khi người đời sau đứng trước phần mộ liệu còn mấy ai nhớ đến? Những công lao kia tan vào hư vô, những sai lầm cũng chỉ còn mờ mịt.
Dù cuối cùng chỉ còn lại một đời hư vô mờ mịt, nhưng con người vĩnh viễn không thoát khỏi hành trình nôn nóng chạy theo những thứ bản thân không buông bỏ được.
Đường Lệ Từ thong thả đi qua những ngôi mộ không hề nán lại, bước về phía đình viện trong rừng trúc.
Đó là một tòa đình viện màu xám đen, cửa chính đóng chặt, bức tường quét vôi màu xám tro toát ra vẻ ảm đạm âm u không giống những căn nhà bình thường, kèm theo đó là một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Thẩm Lang Hồn đứng sau lưng Đường Lệ Từ nhận xét, "Mùi hương thật lạ."
Đường Lệ Từ mở cánh cửa lớn màu đen, cửa kêu kẽo kẹt, bên trong không một bóng người, từ lâu đã chỉ còn lại một tòa lầu trống.
"Ha ha, sào huyệt của Phong Lưu Đi3m dùng tro của hoa Vong Trần để làm vôi quét tường." Trì Vân lạnh lùng nói, "Đây là thuốc mê hồn hạng nhất, năm đấy lão tử dính phải thuốc này suýt nữa thì ngậm đắng nuốt cay."
Thẩm Lang Hồn vỗ tay lên bức tường, cố gắng moi ra một mẩu.
Vôi tường rơi xuống lộp bộp, cảm giác ngột ngạt ngày càng rõ ràng: "Vậy là có thể giải thích vì sao những cô gái trong Phong Lưu Đi3m đều quá khích và tàn bạo như vậy, hơn nữa lại còn si mê tôn chủ nhà mình cứ như trúng phải tà thuật."
Trì Vân lạnh nhạt đáp: "Là vì mấy ả đó vốn dĩ bị trúng tà."
Đường Lệ Từ bước vào gian đại sảnh, tường nhà bên trong Phong Lưu Đi3m cũng một màu xám tro phối với bàn ghế màu trắng, cách bài trí này hoàn toàn không giống những gia đình bình thường.
Trên bàn có đế cắm nến màu bạc, nến trắng làm đèn, bình rượu thủy tinh, cốc chén bằng bạc, một số chén bạc còn lưu lại một ít rượu màu đỏ sẫm.
"Hoa Vong Trần...!Vậy có nghĩa là, tất cả những người sống ở đây đều có thể bị loại thuốc này ảnh hưởng..." Y nâng một chiếc cốc bạc tinh xảo còn sót lại trên bàn lên, khẽ lắc lắc, nhỏ giọng nói: "Loại dụng cụ này...!Loại rượu này...! Ngươi..."
"Bức tranh quái lạ này, hồ ly tóc trắng, người trong tranh chắc không phải là ngươi chứ, ha ha ha..." Trì Vân sải bước đi vào trong sảnh, chỉ thấy một dãy hành lang dài treo tranh vẽ hai bên, nhưng không phải tranh thủy mặc vẽ núi sông, mà là tranh vẽ người, không biết dùng loại màu nước gì nữa.
Một bức họa vẽ bốn thiếu niên mặc quần áo kiểu dáng kỳ lạ, ngồi trong một căn phòng bài trí cũng kỳ lạ nốt, hai người đứng dựa cửa, hai người ngồi trên bàn.
Bức họa còn lại là xương trắng chất thành gò, đầu lâu xếp thành đống, giữa ao máu lổn nhổn những mảnh chân đứt tay cụt, một bộ hài cốt đang đứng trên đống xương tàn, tay ôm một cái đầu lâu khóc lóc.
Trì Vân ngắm nghía thật kỹ, cảm thấy hai bức họa này có nét vẽ rất giống nhau.
Chẳng qua ở bức họa đầu tiên, trong bốn thiếu niên thì chỉ có ba người mặt mũi rõ ràng, người cuối cùng không được vẽ ngũ quan, chỉ là một gương mặt trống không.
Hiển nhiên một trong bốn người trên tranh là Đường Lệ Từ, mà bức thứ hai vẽ một bộ hài cốt, khả năng cao nhính là Liễu Nhãn.
Vị chủ nhân Phong Lưu Đi3m này đúng là đa tài đa nghệ, không những biết gảy cây đàn tỳ bà quỷ kia giết người, mà tài hội họa này còn hơn xa Trì lão đại hắn.
Đường Lệ Từ nhìn lướt qua hai bức tranh trên tường, không nói gì thêm.
Ánh mắt Chung Xuân Kế dừng lại ở bức tranh bốn người tụ họp với nhau: "Tranh vẽ Đường công tử sao lại ở trong Phong Lưu Đi3m?"
Trì Vân lạnh nhạt đáp: "Bởi vì thằng điên trong Phong Lưu Đi3m là bạn của y, há há, bạn rất tốt."
Chung Xuân Kế nhíu mày: "Bạn tốt?"
Thẩm Lang Hồn tự dưng bồi thêm một câu, giọng cũng lạnh lùng: "Đúng rồi, bạn tốt cả đời cơ đấy."
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Ánh mắt Chung Xuân Kế dừng lại một hồi trên bức họa, mơ hồ cảm thấy trong tranh dường như có gì đó quen quen, chỉ là tạm thời không nhớ ra được.
Nàng lại lặp lại lần nữa, "Bạn tốt?" Vì sao Đường Lệ Từ lại là bạn thân với chủ nhân Phong Lưu Đi3m tội ác tày trời?
"Đây là Phương Chu." Đường Lệ Từ vốn đã lướt qua rồi, nhưng thấy ba người kia còn ì ra đấy mới quay đầu lại, nhẹ nhàng chỉ vào một người trong bức tranh, "Tam Thanh Phương Chu."
Trì Vân cẩn thận nhìn lại, phát hiện người trong tranh có mái tóc dài xõa tung, thần thái sống động, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ đanh thép, dẫu chỉ là một bức họa cũng toát ra khí chất cao ngạo lạnh lùng, "Đây chính là người chết ngươi một lòng một dạ muốn tìm sao?" Trong lòng Chung Xuân Kế hơi chấn động.
Hóa ra người y tìm là bạn thân của y, nhưng vì sao phải đến Phong Lưu Đi3m tìm thi thể bạn thân? Lẽ nào y đối địch với Phong Lưu Đi3m thật ra là vì mối thù của bạn thân?
"Hắn là một người có vẻ bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong vô cùng ấm áp." Ánh mắt Đường Lệ Từ cuối cùng đã dừng lại trên bức tranh, "Hắn lớn hơn ta ba tuổi, lúc nào cũng nhận mình là đại ca.
Dù bề ngoài có vẻ lạnh lùng, tưởng chừng rất khó sống chung, nhưng thật ra hắn rất biết cách quan tâm chăm sóc người khác...!Thà ôm nỗi khổ trong lòng chứ tuyệt đối không tỏ ra yếu thế trước mặt bất kỳ ai." Y vốn chỉ định liếc qua bức tranh kia một chút thôi, nhưng giờ lại nhìn đăm đăm rất lâu không rời mắt được, khẽ cười: "Chờ hắn tỉnh lại rồi, các ngươi sẽ biết ta không hề nói quá."
Trì Vân ho khan, Thẩm Lang Hồn khẽ thở dài, chỉ có Chung Xuân Kế hoang mang không hiểu: "Chẳng phải hắn qua đời rồi sao?" Đường Lệ Từ rõ ràng đã nói y đến đây tìm một thi thể, nếu đã là thi thể thì làm sao tỉnh lại được?
"Rồi hắn sẽ tỉnh lại thôi." Đường Lệ Từ đi qua hành lang dài vô tận, ba người không hẹn mà cùng theo sát y.
Phiêu Linh Mi Uyển xem ra không hề âm u đáng sợ, nhưng Đường Lệ Từ lại khiến người ta có cảm giác bất an.
Đi hết hành lang lại đến một gian phòng kê bàn ghế trắng, bàn ghế trong đây tinh xảo hơn nhiều, chạm trổ hoa văn phức tạp, trên tường cũng treo tranh vẽ hoa cúc vàng trong sơn cốc ngoài kia.
Gian phòng này rất lớn, có đến bốn cánh cửa dẫn vào bốn hành lang khác nhau, bố cục lạ lẫm chưa từng thấy.
Con ngươi Thẩm Lang Hồn hơi co lại: "Mọi người không nên chia nhau ra."
Trì Vân nắm chắc đao trên tay, bốn phía đều là hành lang khiến hai người cảnh giác cao độ, dù trong phòng không có ai thì vẫn có thể lưu lại cạm bẫy.
"Trì Vân, ngươi và Chung cô nương đợi ở đây." Đường Lệ Từ thong thả quan sát một lượt bốn cánh cửa, "Ta với Thẩm Lang Hồn vào trong thăm dò xem sao."
Chung Xuân Kế nói: "Ta thấy nên nghe lời Thẩm đại ca thì hơn, bốn người chúng ta không nên chia ta."
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Nếu cạm bẫy bên trong vây hãm được Đường Lệ Từ và Thẩm Lang Hồn, vậy thì bốn người cùng vào cũng sẽ không ra được.
Hai người ở lại đây, nếu qua một bữa cơm chưa thấy chúng ta quay ra thì hãy phá căn nhà này đi, đừng có xông vào."
Trì Vân lạnh lùng nói: "Đi đi, trên đời này có cạm bẫy nào nhốt nổi lão hồ ly Đường Lệ Từ nhà ngươi? Nếu ngươi không ra được thì ta biến luôn."
Đường Lệ Từ quay đi: "Được vậy thì còn gì bằng."
Thẩm Lang Hồn nhìn lối vào hành lang: "Nếu các ngươi muốn phá căn nhà này thì tốt nhất hãy tìm một ít bùn nhão trát lên cho ẩm tường rồi mới phá."
Trì Vân xì một tiếng: "Ngươi nghĩ lão tử mới chân ướt chân ráo bước vào giang hồ à?"
Thẩm Lang Hồn không đoái hoài đến hắn nữa, bình thản hỏi: "Đi bên nào trước?"
Đường Lệ Từ nhìn lối vào phía Đông, mỉm cười nho nhã ôn hòa: "Đông Tây Nam Bắc, chúng ta bắt đầu từ cửa Đông đi."
Bóng lưng hai người biến mất sau cánh cửa phía Đông.
Thật ra lối vào này trang trí hoa lệ, không có cảm giác âm u, nhưng lại khiến Chung Xuân Kế chấn động tâm can.
Trì Vân cực kỳ sốt ruột, khoanh tay trước ngực dựa vào tường.
Hắn nghĩ không biết con hồ ly tóc trắng kia toan tính điều gì mà lại để nha đầu này đi cùng bọn họ, đi với nàng ta thì có ích lợi gì? Ngoài vướng víu tay chân thì còn ngứa mắt nữa, chưa kể sư phụ nàng ta còn là lão háo sắc già mà không nên nết kia nữa, ăn hại vô cùng!
Chung Xuân Kế ngơ ngác đứng giữa gian phòng, nàng không biết Đường Lệ Từ mời nàng đi cùng có phải vì y đã nhìn thấu tà niệm trong lòng nàng không? Hay là y phát hiện ra nàng từng nghe người áo đen Liễu Nhãn kể chuyện, rồi nhận một bình thuốc từ tay hắn? Mà biết đâu y chưa từng hoài nghi nàng, vì có chút hảo cảm với nàng cho nên mới...
Trong gian phòng tĩnh lặng như tờ chợt vang lên một tiếng "cạch" nhỏ từ trong vách tường.
Trì Vân quay phắt lại, Nhất Hoàn Độ Nguyệt đã nắm sẵn trong tay thì bức tranh vẽ hoa cúc vàng trên tường bỗng rơi bịch xuống đất, vỡ thành năm sáu mảnh.
Chung Xuân Kế tái mặt đi, tay phải đè lên kiếm.
Trong phòng không còn ai khác, tại sao bức tranh kia lại rơi xuống được? Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng choang, lẽ nào còn có ma quỷ?
Thẩm Lang Hồn và Đường Lệ Từ đi vào hành lang phía Đông, trên tường hành lang vốn đã treo đèn l ồng màu trắng, lại đục thêm nhiều lỗ hổng hình tròn lấy ánh sáng nên không hề tối tăm.
Đi chưa lâu đã thấy một cánh cửa, Thẩm Lang Hồn đẩy nhẹ cho cửa mở ra, là một gian khuê phòng của nữ nhi.
"Xem ra rất nhiều nữ tử trong Phong Lưu Đi3m đã sống ở đây.
Nhưng đây không phải nơi thích hợp để chôn người chết."
Năm ngón tay của Đường Lệ Từ chạm lên tường, nhẹ nhàng vuốt xuống: "Đây vẫn là tro tàn của hoa Vong Trần.
Những cô gái ấy ngày đêm chịu ảnh hưởng của thứ thuốc này, có lẽ ban đầu chỉ hơi rung rinh trước Liễu Nhãn, nhưng ngày tháng dần trôi sẽ biến thành tương tư khắc cốt ghi tâm.
Có điều...!Liễu Nhãn không hề biết công dụng của hoa Vong Trần, trong Phong Lưu Đi3m nhất định còn có một cao thủ dùng độc khác."
Hai người sánh vai nhau tiến lên, mở cửa từng gian phòng để tìm kiếm, tuy nói là tìm thi thể Phương Chu, nhưng cũng nhằm làm rõ lai lịch Phong Lưu Đi3m.
Tra xét xong mấy chục gian phòng, phía cuối hành lang đột nhiên tối sầm lại, phía trước rộng rãi thông thoáng nên ánh sáng cũng đột ngột mờ đi.
Đây là một gian phòng rộng thênh thang, trên nền đất xếp nến trắng thành hình lá liễu kéo dài đến vô tận, cuối gian phòng là một cánh cửa trang trí bằng vàng.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Lang Hồn hờ hững hỏi: "Tính sao đây?" Đường Lệ Từ khẽ cười: "Về thôi." Hai người lần theo lối cũ, quay về tìm cánh cửa khác.
Trở lại gian phòng ban đầu, Đường Lệ Từ bỗng khựng lại, Thẩm Lang Hồn liếc nhìn gin phòng trống trơn.
Hai người vừa nãy còn đứng chờ ở đây, giờ đã biến mất không còn tăm tích!
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Lang Hồn hơi biến sắc: "Sao lại thế này?"
Gian phòng này giống hệt gian phòng ban nãy, nhưng hai người còn sống sờ sờ kia đã hoàn toàn bốc hơi.
Với võ công của Trì Vân, tuyệt đối không thể bị người khác bắt đi mà không nghe tiếng động nào! Đôi mắt Đường Lệ Từ xoay chuyển, quét qua tất cả mọi thứ trên tường, "Vừa rồi hình như có tiếng vật gì đó rơi."
"Nhưng trong này không có vật gì rơi vỡ." Thẩm Lang Hồn nằm úp xuống đất nghe ngóng: "Không có tiếng bước chân, nhưng trong vòng mười bước chắc chắn có người." Đường Lệ Từ nhìn đăm đăm bức tranh vẽ hoa cúc vàng: "Đồ đạc trong phòng rất đơn sơ, nếu có người thì chắc chắn phải nhìn thấy, cho nên..."
Thẩm Lang Hồn đứng dậy, bình thản nói: "Nếu có người, thì nhất định đang ẩn nấp sau bức tường."
Đường Lệ Từ vung tay, kế đó là tiếng đổ vỡ ầm ầm, vách tường treo bức tranh hoa cúc vàng sụp xuống lộ ra một lỗ hổng lớn.
Chỉ thấy phía bên kia lỗ hổng quả nhiên có người, chợt nghe tiếng kim loại liên tiếp va nhau kêu leng keng, ánh đao sáng như tuyết phóng thẳng tới trước mặt! Đường Lệ Từ vung tay phất đao đi, ánh đao sượt qua, lọn tóc đen bên trán y cuốn lên theo gió, một thanh phi đao đeo khoen bạc đã kẹp lại giữa hai ngón tay y.
"Hở? Sao các ngươi lại trở về từ bên kia vách tường?" Trì Vân lách qua lỗ hổng mà Đường Lệ Từ vừa đánh vỡ, leo sang bên này.
Thẩm Lang Hồn nhàn nhạt tiếp lời: "Sao gian phòng này lại giống hệt với phòng cách vách vậy?"
Chung Xuân Kế cũng leo tường vào theo, gương mặt đầy kinh hãi: "Sao lại thế này?"
"Gian phòng này vốn là hình tròn, bên trong chia làm hai, mỗi bên có bốn cánh cửa, hai bên bày biện giống nhau như đúc." Đường Lệ Từ nói: "Khi có người bước vào phòng, sức nặng hai bên không đồng đều, gian phòng sẽ bắt đầu chuyển động.
Nó xoay rất chậm nên người ta khó phát hiện ra, sau khi dịch chuyển thì bốn cánh cửa trong gian phòng này đã không còn thông với lối đi ban đầu nữa, mà muốn đi ngược lại hành lang kia cũng không thể trở về gian phòng ban đầu." Y gõ nhẹ ngón tay lên vách tường: "Có điều bức tường này mỏng thế, loại cơ quan này cũng chẳng cao siêu gì.
Gọi cái này là cạm bẫy thì hơi quá, cùng lắm chỉ là trò chơi thôi.
Xem ra Phiêu Linh Mi Uyển là một mê cung bố trí đầy cơ quan.".