*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138432.png

Lục Lăng Nghiệp lập tức sầm mặt, lúc buông Nghiên Ca ra, ngón cái còn sở hai cái lên đôi môi kiều diễm ướt át của cô.


Khuôn mặt của Nghiên Ca đỏ bừng tựa như áng mây đỏ, đẹp không tả xiết.


Cô thật sự mất hết mặt mũi rồi. Lại bị Giản Nghiêm nhìn thấy.


Bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, Nghiên Ca xoa mặt mình, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy Tô Mộ Bạch, lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Chú Út, đây là công ty của Tiêu Kỳ à?”


“Ừm!”


“Đến đây làm gì?” Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nói: “Bàn chuyện hợp tác!” Bốn chữ này được anh nhấn mạnh, khiển Nghiên Ca cảm thấy không đơn giản như vậy.


Đêm đó khi ở khách sạn Hàn Cung, cô còn nhớ lời Tiêu Kỳ nói với chú Út trước khi đi.


Nghĩ đến điều này, Nghiên Ca nắm lấy cánh tay anh: “Chú Út, có phải Tiêu Kỳ uy hiếp chủ không? Là vì chuyện của khách sạn Hàn Cung sao?”


Nghiên Ca nôn nóng muốn biết câu trả lời, trong lòng vô cùng khó chịu.


Đêm hôm đó, anh hoàn toàn có lý do không xuất hiện, nhưng vì cô, chẳng lẽ lại để tên Tiêu Kỳ này được lợi sao?


Cô nhớ rất rõ Tiêu Kỳ là đối thủ cạnh tranh trong ngành của chú Út.


“Nghi, nhiều, quá!”


Lục Lăng Nghiệp hất tay Nghiên Ca ra, ném cho cô ba chữ, sau đó bước xuống xe đầu tiên.


Tô Mộ Bạch nhiệt tình chào đón, ngoài mặt thì khách sáo, nhưng cũng chỉ là có ý đồ xấu.


Tập đoàn Kỳ Á nằm ở khu Hòa Bình nồng đậm hơi thở văn hóa của thành phố G, cũng có nơi làm việc là cả một tòa nhà cao tầng, vừa xa xỉ vừa nổi bật.


“Lục Tam gia đến đây, thật sự là niềm vinh hạnh của Kỳ Ả chúng tôi!”


Tô Mộ Bạch cung kính đi bên cạnh Lục Lăng Nghiệp, trên mặt là nụ cười lấy lòng, khiến người ta không có chút thiện cảm. Nghiên Ca ôm một xấp tài liệu Giản Nghiêm vừa mới giao cho cô, nét mặt căng thẳng, dáng vẻ như sẵn sàng đón địch.


“Tôi chỉ có nửa giờ!”


Sắc mặt Tô Mộ Bạch cứng đờ, ánh mắt có ánh sáng lóe lên.


Người người đều nói con cáo già Lục Tam gia của nhà họ Lục dù chỉ ba mươi tuổi, nhưng thủ đoạn vô cùng lão luyện. Trên thương trường chẳng những mọi việc đều thuận lợi, mà những phạm vi nghiệp vụ nhà họ Lục kinh doanh mấy năm nay cũng dần phát triển trong tay anh. Tầng cao nhất của Tập đoàn Kỳ Ả.


Sự xuất hiện của Lục Lăng Nghiệp tựa như một cơn lốc, khiến khu làm việc của Kỳ Á trở nên xôn xao. Lục Lăng Nghiệp của thành phố G là người đàn ông độc thân cao cấp, phụ nữ tơ tưởng đến anh đếm không xuể.


Người đàn ông như vậy, càng lạnh lùng càng khiến người ta tình nguyện lao vào như thiêu thân lao vào lửa.


Nghiên Ca đi theo sau lưng anh cũng thấy rõ rất nhiều cô gái ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy không ngừng liếc mắt đưa tình.


Tô Mộ Bạch đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc, trong phòng làm việc trang trí tinh tế vô cùng xa hoa.


Khác với phong cách đơn giản già dặn của chú Út, phòng làm việc của Tiêu Kỳ như chỉ muốn dát vàng nạm bạc lên vậy.


Tiêu Kỳ ngồi trên ghế sofa da thật, thấy Lục Lăng Nghiệp, anh ta vuốt áo vest đứng dậy: “Lục Tam gia, lại gặp nhau rồi!”


Lục Lăng Nghiệp đi nhanh vào, vẻ mặt lạnh lùng không chút hoang mang: “Bắt đầu đi.”


Anh tùy ý ngồi xuống một bên sofa, tựa như một bậc đế vương, khí thể mạnh mẽ kiêu ngạo.


Trong con người của Tiêu Kỳ lóe lên ánh sáng kỳ lạ, tiện tay cầm lấy một bản hợp đồng từ trong tay Tô Mộ Bạch, mở ra, cười nói: “Lục Tam gia, dường như hợp đồng này có chỗ không được ổn lắm!”


“Chỗ nào?” Lông mày lưỡi kiếm của anh nghiêm nghị nhếch lên.


“Hạng mục đấu thầu khu vực mới ven vịnh, anh chỉ cho Kỳ Á 5% cổ phần, có phải hơi ít không?”


Tiêu Kỳ cười ngông nghênh, áo sơ mi màu tím làm nổi bật khí chất gian tà của anh ta.


Dường như anh ta rất thích màu tím.


“5% là nhượng bộ lớn nhất của IU. Nếu cậu còn không hài lòng thì hủy hợp đồng, không bàn nữa!”