Khi Tả Tu trở lại quán ăn sáng, Hàn Nguyệt đã đến, giúp mẹ anh làm bốn món ăn và một món súp.

"Tiểu Tu, Hàn Nguyệt đã được chuyển đến bệnh viện huyện rồi, con cũng cần phải tìm một công việc đàng hoàng tử tế đi, tốt nhất là làm việc cùng với Hàn Nguyệt."

Khi họ ăn được nửa bữa, mẹ anh, Tần Đông Tuyết nói, bà ấy càng nhìn Hàn Nguyệt thì càng cảm thấy cô ấy rất hợp mắt.

"Mẹ, con không thích những công việc gò bó, với trình độ y thuật của con, con không cần phải đi làm, chỉ khi nào con chuyên đi điều trị bệnh cho những người giàu có thì con mới có thể kiếm được thật nhiều tiền."

Tả Tu thản nhiên nói.

"Đồ ngốc, kiếm thật nhiều tiền không bằng kiếm một người vợ tốt, trước mắt con cứ cưới Hàn Nguyệt rồi sau đó lại kiếm thật nhiều tiền."

Mẹ anh dứt khoát nêu rõ quan điểm của mình.

Bà nhìn Hàn Nguyệt lớn lên, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn hiền lành, đức hạnh, là một cô con dâu tốt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Nguyệt trở nên đỏ bừng, cô ấy cắn đôi môi đỏ mọng, cứ tiếp tục cắm cúi ăn không nói gì cả.

Tả Tu xua tay nói:

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con mới 23 tuổi, đến năm 30 tuổi con sẽ tìm cho mẹ một nàng dâu, với lại chị Tiểu Nguyệt là chị gái ruột của con mà."

Cốc!

Mẹ gõ đũa vào đầu Tả Tu và mắng:

"Thằng đần này, một đứa con gái như vậy sao có thể làm chị gái ruột của con? Để mẹ nói cho con biết, cả đời này con chỉ có thể cưới Hàn Nguyệt, những đứa con gái khác bà đây sẽ không chấp nhận."

Tả Tu lập tức trợn tròn mắt.

Anh biết cho dù mình giải thích thì cũng chỉ là vô ích, từ khi còn nhỏ, mẹ anh đã rất yêu mến Hàn Nguyệt rồi.

Anh nhanh chóng bới thêm hai bát cơm lớn, sau khi ăn xong Tả Tu lập tức rời đi.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Tả Tu, Hàn Nguyệt không nhịn được mà bật cười.

...

Sau bữa tối, mặt trời cũng đã lặn, Tả Tu cũng không đi xa, anh đoán rằng nhà họ Vương có thù tất báo, đêm nay, chắc chắn họ sẽ có hành động gì đó.

Cho nên, Tả Tu quyết định tối nay ở lại nhà cũ ở gần đó để tu luyện, một khi có kẻ nguy hiểm đến gần, anh có thể nhanh chóng có mặt để xử lý.

Đối với sự trả thù của nhà họ Vương, Tả Tu chắn chắn rằng mình sẽ có thể đối phó được!

Lúc này, Nhan Xạ gọi điện và bảo anh đến khu biệt thự Long Hồ một chuyến.

Tả Tu bắt taxi và đi thẳng đến khu biệt thự đó.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đột nhiên anh ngửi thấy một mùi hương dược liệu nồng nặc.

"Mùi hương dược liệu của cỏ linh chi ba trăm năm!"

Tả Tu chợt sửng sốt.

Dựa vào kiến thức tu tiên thượng cổ trong "Âm Dương Kinh", anh có thể lập tức xác định năm tuổi của những dược liệu này bằng năm giác quan của mình.

Dược liệu hơn ba trăm năm tuổi có thể coi là dược liệu chân chính, chúng đều đóng vai trò rất quan trọng trong việc luyện khí tức và rèn luyện cơ thể của võ giả.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Tả Tu nhanh chóng bước về phía phát ra mùi hương dược liệu này.

Đó là phòng tắm trên tầng hai.

Cửa phòng tắm mở ra, mùi hương dược liệu nồng nặc bốc lên trong màn sương mù dày đặc.

Tả Tu bước tới cửa, anh trợn mắt nhìn xung quanh, chợt trở nên sững sờ!

Có một cái bồn tắm lớn bên trong phòng tắm, cùng với những sóng nước lăn tăn, mùi hương dược liệu nồng nặc tỏa ra từng đợt.

Người phụ nữ xinh đẹp, trắng như tuyết đang ngâm mình trong bồn tắm, bờ vai trắng mịn, xương quai xanh thanh mảnh đến lạ thường, cộng thêm sự kết hợp của sóng nước càng làm cho người ta phải mê mẩn.

"Chị Nhan, chị về rồi à?"

Nghe thấy tiếng bước chân, Ngô Lăng Vi đang ngâm mình trong bồn tắm ngẩng đầu lên.

Giây tiếp theo, cô ấy phát ra một tiếng thét chói tai:

"Aaaa!"

Tiếng thét chói tai làm cho mái nhà gần như bị lật tung lên.

Tả Tu đang ngu ngơ chợt giật mình tỉnh lại, anh vội vàng nói: "Tôi xin lỗi, tôi không biết là cô đang tắm ở trong này."

"Xin lỗi con khỉ khô, anh là tên khốn kiếp, còn không mau cút khỏi đây đi!"

Ngô Lăng Vi chợt khoanh tay trước ngực, đôi mắt xinh đẹp gần như phát ra tiếng gầm thét giận dữ!