Hai bãi cát đá kia cũng làm theo phương pháp tương tự.

“Chú thuật đã bị phá, hiện giờ không sao nữa rồi, Phi Phi, ngày mai cậu có thể cho công nhân vào.”

Sau khi làm xong tất cả, Tả Tu cũng đổ đầy mồ hôi hột và nói.

“Được! Cảm ơn cậu, Tả Tu! Không ngờ cậu lại trở thành một cao nhân!”

Liễu Phi Phi vui vẻ, cô ấy đưa bàn tay ngọc ra cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Tả Tu.

“Tả thần y quả thật là cao nhân! Thủ đoạn như thần!” Đào Chính Quân tán thưởng nói.

Sống 45 năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy thấy được cao nhân thần bí như thế này!

“Tả Tu, cậu đã cứu nhà họ Liễu tôi, tôi chia 30% cổ phần của bãi cát đá cho cậu, cậu ký hợp đồng đi! Xem như tôi cảm ơn cậu.”

Như đã chuẩn bị sẵn, Liễu Phi Phi lấy bản hợp đồng ra.

Tả Tu nhất thời nhìn Liễu Phi Phi bằng con mắt khác, khoát tay nói: “Chúng ta là bạn học, không cần cảm ơn đâu, tôi càng không thể lấy đồ của cậu.”

Liễu Phi Phi mím đôi môi đỏ mọng, ấn cây bút vào tay Tả Tú, nũng nịu nói: “Mặc dù Liễu Phi Phi tôi là con gái, nhưng hiểu được chuyện có ân báo ân, hơn nữa đây cũng là ý của cha tôi. Nếy như cậu không cần, vậy tôi cũng sẽ không mở bãi cát đá này, bởi vì nhà họ Liễu tôi không chịu nổi phúc phần lớn như vậy.”

Không ngờ Liễu Phi Phi giỏi giang khí khái hào hùng, còn có một mặt nũng nịu như vậy, hơn nữa hiểu được đạo lý lấy hay bỏ.

Tả Tu cười cười, cũng rất sảng khoái ký tên, nói: "Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ nhận lấy, nhưng mà tôi không lấy không cổ phần của cậu, không phải cậu thiếu tài chính khởi động hay sao, tôi đầu tư một trăm triệu, có đủ không?"

Liễu Phi Phi nhất thời mừng rỡ nói: “Vậy thì tốt quá, tôi cũng không cần đi vay ngân hàng, cảm giác đi nhờ giúp đỡ thật khó chịu!”

Đào Chính Quân nhìn Tả Tu với vẻ mặt kỳ lạ.

Theo ông ấy được biết, nhà Tả Tu rất nghèo, vừa mới trả nợ xong 1 triệu rưỡi tệ, vậy anh lấy đâu ra một trăm triệu chứ?

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tả Tu vang lên.

Cuộc gọi từ Hải Thành.

Tả Tu đã đoán được chín phần, anh mỉm cười nhận điện thoại: “Anh Tu, tôi là Tô Thanh Nhiễm, Cục trưởng Đào đã đưa tôi về nhà an toàn, cảm ơn anh và Cục trưởng Đào đã giúp đỡ.”

Một giọng nói dịu dàng và ngọt ngào vang lên từ phía bên kia.

"Đừng nói nhảm nữa, cô nợ tôi một trăm triệu, khi nào thì trả đây?”

Tô Thanh Nhiễm nói: "Sáng sớm hôm nay đã nói với bên tài vụ, chắc là tài khoản của anh sẽ sớm nhận được thôi, cha tôi muốn trò chuyện video với anh, trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn với anh, được không?"

“Tiền đã vào tài khoản, tất cả đều dễ nói.” Tả Tu nói.

Có thể dễ dàng bỏ ra một trăm triệu tiền thù lao thì chắc chắn không phải là người bình thường ở Hải Thành, Tả Tu cũng muốn gặp cha của Tô Thanh Nhiễm.

Tinh!

Quả nhiên, một trăm triệu nhanh chóng được chuyển vào tài khoản.

Tả Tu nhận được tin nhắn từ ngân hàng.

Mở video wechat ra, Tô Thanh Nhiễm lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Hai người nói vài câu, trong video xuất hiện một người đàn ông mặc đồ thời Đường, khuôn mặt vuông vắn không giận tự uy, nhưng ánh mắt lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ lạnh lùng!

Nhìn thấy người này, Đào Chính Quân ở bên cạnh nhất thời biến sắc!

“Xin chào, cậu Tả Tu, tôi là Tô Nam Thiên, cha của Tô Thanh Nhiễm, cậu có thể gọi tôi là chú Thiên!”

Người đàn ông mặc đồ Đường lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm.

Ông ta nhìn Tả Tu, trong mắt ông ta cũng hiện lên một tia khiếp sợ, Tả Tu quả nhiên trẻ trung như lời con gái ông ta nói.

Có thể chém giết đại cao thủ Hắc Phong, thanh niên này làm người ta không thể tin được!

“Vậy tôi sẽ không khách sáo, chú Thiên, có lời gì xin cứ nói.” Tả Tu nói.

"Cậu Tả, cậu đã cứu con gái tôi nên tôi rất cảm kích. Tô Nam Thiên tôi cho cậu một lời hứa, sau này cậu đến Hải Thành, bất luận gặp phải chuyện gì, bất luận có khó khăn gì, Tô Nam Thiên tôi có phải liều mạng cũng sẽ hoàn thành giúp cậu!" Tô Nam Thiên cảm kích nói.

Xì!

Tả Tu không cảm thấy khiếp sợ gì cả.

Ngược lại Đào Chính Quân lại phát ra thanh âm chấn động!

Chết tiệt!

Tô Nam Thiên này chính là vương giả ngầm của Hải Thành, trong thế giới hắc đạo được xưng là "Thiên Vương!"

Lời hứa của Thiên Vương, giá trị vô lượng!

Nhưng Tả Tu cũng không biết thân phận của Tô Nam Thiên.

Giờ phút này anh nhìn trán Tô Nam Thiên, đột nhiên nhíu mày!

Dưới mắt Thiên Linh của anh nhìn thấy trên trán Tô Nam Thiên lại toát ra một luồng sát khí màu đỏ!