Những ngày sau vì chân chưa khỏi hẳn nên Nam Mẫn cũng chưa muốn ra ngoài, từ tối hôm đó Nghiêm Cảnh Hàn cũng ít về biệt thự hơn, nếu có về thì cũng là đêm khuya,dù sao hai người đã trải qua tình huống khó xử ấy, lời từ chối của cô lại tuyệt tình như vậy,có lẽ đã chạm đến lòng tự tôn của anh, hoặc là anh không muốn gặp cô nữa chăng?
Như vậy cũng tốt.
Kể cũng lạ, đến Trần Thiệu Huy cũng nói hắn bận rộn cả tuần nay,cô ngồi một mình trong phòng ngẫm nghĩ, chiếc usb cô lấy được đã bị xóa sạch dữ liệu,người đàn ông đêm đó vào văn phòng hắn là ai?Bọn hắn đã nghi ngờ điều gì mà đem usb xóa bỏ, chẳng lẽ hắn đã dự đoán trước sẽ có người đột nhập địa bàn?
Nghĩ đến đây Nam khẽ rùng mình, đêm đó cô trót lọt qua mặt bảo vệ lén vào phòng làm việc của hắn có phải cũng nằm trong dự tính của hắn?
Cô đánh liều một phen lẻn vào địa bàn của hắn, cứ tưởng sẽ thu thập được một ít chứng cứ, tìm ra kẻ đứng sau hắn là ai, không ngờ một tên yêu ma quỷ quyệt như hắn lại đi trước cô một bước.
Nam Mẫn thở dài nhìn ra cửa sổ, dưới khuôn viên những cánh hoa đào đã úa rụng rơi khắp vườn nhường chỗ cho những nụ hoa mới chớm nở,sắc hồng bao trùm cả một khu vườn, bất chợt cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến mở cánh tủ đựng quần áo, lấy chiếc ba lô bảo bối ở trong, đưa tay kéo khóa lấy ra sợi dây chuyền đã cũ, đặt vào lòng bàn tay, ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm nhẹ vuốt ve bề mặt dây chuyền,trong đầu cô hiện lên hình ảnh và giọng nói dịu dàng của mẹ.
"Khê nhi,hoa đào trên dây chuyền tượng trưng cho sự may mắn, mẹ hy vọng cuộc đời sau này của con sẽ tươi sáng như bông hoa đào này vậy..".
Hàng mi khẽ chớp,hai giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống,làn môi mấp máy thì thầm hai tiếng "Mẹ ơi".
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng cảm xúc.Nam Mẫn đưa tay gạt nước mắt hít một hơi nhấn nút nhận.
"Cục cưng, cậu đang làm gì đấy,mau tới đây bồi tớ đi, nhớ cậu chết mất..".
Điện thoại vừa kết nối,không đợi cô lên tiếng Tiêu Đào đầu dây bên kia đã cao giọng cướp lời trước.
Nam Mẫn nhăn mặt đưa điện thoại ra xa tai hơn một chút, cô bạn thân của cô lần nào cũng thế,mỗi lần gọi điện thoại là như cháy nhà tới nơi.
"Tớ đang ở biệt thự,cậu đang ở đâu vậy, hôm nay không phải học sao?".
"Hôm nay tớ được nghỉ,cậu mau đến trung tâm thương mại ES đi,tớ đang ở đây này ".


Giọng Tiêu Đào tràn đầy phấn khích.
"Cậu tới đó để làm gì?".Nam Mẫn nhíu mày khó hiểu.
Giọng Tiêu Đào vui vẻ trả lời:"Đương nhiên là để mua sắm chứ còn làm gì,cậu đừng ở đó hỏi thừa nữa, nhanh lên tớ chờ cậu ở cửa chính trung tâm".
Cô ấy vừa dứt lời điện thoại vang lên tiếng"tút tút ", cuộc gọi đã kết thúc.
Nam Mẫn ngơ người một lúc, đến trung tâm ES mua sắm?
Đây chẳng phải trung tâm thương mại lớn nhất Lăng Châu sao?
Cô cũng đã nghe nói nhiều nhưng chưa bao giờ đặt chân tới đây,đây là nơi mua sắm của giới thượng lưu,thanh toán không phải bằng tiền mà dùng thẻ đen để quét,mỗi món đồ ở đây giá tiền đều nằm ở mức vài trăm triệu trở lên,đặc biệt phải có thẻ hội viên mới có thể vào được.
Tiểu Đào lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy,thẻ khách hàng ở đâu ra mà có?
Dọn dẹp tất cả cho vào ba lô,Nam Mẫn vội vàng thay quần áo đi đến trung tâm thương mại,thường ngày cô cũng ít khi mua sắm,phong cách ăn mặc cũng đơn giản,gắn liền với cô vẫn là quần jean áo phông.
Đối với một cô gái trẻ trung xinh đẹp như Nam Mẫn khi phối đồ kiểu này dù ở thời nào cũng không lỗi mốt, quê mùa, ngược lại càng tăng thêm sự năng động, hoạt bát, tóc cột đuôi ngựa, chân đi đôi giày thể thao,so với tuổi đôi mươi mọi người nhìn vào sẽ cho rằng cô đang là nữ sinh cấp ba.
Tiêu Đào bên này đứng ở cửa ra vào trung tâm, chốc chốc lại lấy điện thoại ra nhìn thời gian, thở dài cất điện thoại vào túi liếc mắt thấy Nam Mẫn đang lớ nga lớ ngớ cách đó không xa.
"Mẫn à, ở đây".

Tiêu Đào đưa tay vẫy vẫy.
Vừa bắt được tín hiệu Nam Mẫn đưa mắt qua nhìn, không dám tin đây là người vừa rồi đã gọi điện cho cô,mang theo ánh mắt nghi ngờ cô chầm chậm đi đến bên cạnh nhìn cô ấy từ trên xuống dưới nuốt nước miếng hỏi:

"Đây có phải tiểu Đào bạn tớ không thế,cậu trở thành đại gia từ bao giờ sao tớ không biết vậy?".
Mới một thời gian ngắn không gặp Tiêu Đào đã như lột xác thành một người khác,phong cách ăn mặc thời thượng hơn, trên mặt cũng được trang điểm một cách tỉ mỉ, thần thái khác hẳn với lúc trước một trời một vực.
Tiêu Đào cười tươi rói:"Sao hả, trông tớ khác lắm đúng không, có phải nhìn rất sang rất đẹp không?".
"Đẹp thì đẹp thật nhưng tớ thấy cứ thế nào ấy, trông lạ lắm ".Nam Mẫn gật đầu mím môi trả lời.
"Lạ là lạ thế nào, là con gái ai cũng có quyền được xinh đẹp, nào, đi thôi tớ dẫn cậu vào đó mua sắm ".

Tiêu Đào hất cằm kéo tay Nam Mẫn đi vào.
Nam Mẫn kéo ngược tay cô ấy lại vẻ mặt nghiêm nghị:"Cậu nói cho tớ biết, rốt cuộc từ đâu cậu có nhiều tiền đến vậy, cậu mà dám nói bỏ học ôm đùi đại gia tớ sẽ giết cậu ".

Tiêu Đào ngơ người mấy giây đột nhiên cười sằng sặc sau đó gật đầu nói:"Đúng là tớ có ôm đùi nhưng không phải của đại gia".
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Nam Mẫn, cô ấy lấy trong túi xách ra một chiếc thẻ đong đưa trước mặt Nam Mẫn:"Đây là thẻ hội viên của người yêu tớ,anh ấy đạt được thành tích tốt trong công việc, lại nhận được nhiều lời khen của khách hàng nên đã được ông chủ Hoa Lư tán dương tặng cho chiếc thẻ hội viên đến đây mua sắm, vì thời hạn thẻ đen có giới hạn, nên tớ muốn tranh thủ sắm cho hai chúng ta một ít quần áo mới..

được rồi vào thôi.".
Khi Nam Mẫn chưa tiêu hóa hết lời vừa rồi Tiêu Đào nói đã bị cô ấy túm tay kéo vào trong, vừa bước vào cửa chính trung tâm Nam Mẫn choáng ngợp với không gian nơi đây,quả thật như lời đồn cách bài trí rất bắt mắt, quần áo sang trọng,đúng là nơi chỉ dành cho những người giàu có.
"Xin chào quý khách".


Các nhân viên xếp thành hàng cúi đầu lịch thiệp chào đón.
Nam Mẫn hơi ngượng nghịu, lần đầu tiên trong đời cô được tiếp đón thế này,có tiền bạc, quyền lực thật tốt.
"Mẫn,xem bộ này đi,cậu da trắng eo nhỏ mặc vào nhất định sẽ rất đẹp".

Tiêu Đào vỗ vỗ vào vai Nam Mẫn sau đó quay sang chỉ vào bộ váy nói với nhân viên bán hàng:
"Lấy giúp tôi bộ này".
Nam Mẫn ghé vào tai Tiêu Đào nói nhỏ:"Tớ chỉ vào xem một chút thôi,mua cho cậu là được rồi ".
Dù sao cô cũng rất ít mặc váy, cũng không đi dự tiệc gì nếu mua về không mặc sẽ rất phí,với lại bộ váy này chắc cũng không phải ít tiền.
"Cậu nói gì thế, đây là tớ mua tặng cậu nhất định phải nhận, không cho phép cậu từ chối, với lại hãy để tớ thỏa mãn được làm điều mình muốn,chí ít là làm cho cậu điều gì đó".
Tiêu Đào trừng mắt đập nhẹ vào tay cô sau đó lại cười gian ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói tiếp:
"Với lại tiền này là của ông chủ họ Nghiêm đích thân ban thưởng, chúng ta phải tận dụng thời gian sử dụng thẻ ít ỏi này để tiêu pha,mua sắm cho thỏa thích,dù sao anh ta giàu có như thế tiếc gì chút tiền này chứ!".
Nam Mẫn cười thầm, nếu Nghiêm Cảnh Hàn biết được suy nghĩ và ý đồ của cô ấy liệu anh có tức điên lên không?
Chuông điện thoại trong túi Tiêu Đào rung lên, cô ấy rút ra nhìn tên hiển thị trên màn hình, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc, sau đó nói với Nam Mẫn:"Cậu cứ thoải mái chọn đi tớ đi nghe điện thoại một lát sẽ quay lại ngay ".
Nhìn Tiêu Đào nhanh chóng đi ra,Nam Mẫn mỉm cười ngưỡng mộ, thì ra những người đang yêu nhau sẽ hạnh phúc vui vẻ như vậy, bất giác trong đầu hiện lên hình bóng ai kia,trong lòng lại có chút nhớ mong, rồi lại bật cười tự giễu.
Thu lại tầm mắt cô đưa mắt nhìn một lượt những bộ đồ đắt tiền được treo trên móc, vừa nãy cô nghe nhân viên giới thiệu những bộ váy này đều là mẫu mới ra, trên thị trường mỗi kiểu chỉ có một bộ duy nhất, quả thật rất đẹp, chất vải cũng là loại thượng hạn.
Tiếng cười nói cùng với tiếng giày cao gót từ đằng sau vọng tới.
"Yo..Nam Mẫn cũng đến đây mua sắm sao,dạo này cô thay đổi nhanh thật đấy,đúng là có đàn ông bao nuôi có khác".

Mạc Tú Lan là người lên tiếng đầu tiên, cô ta đứng bên cạnh Nghiêm phu nhân mở miệng chế giễu.
Nghe giọng nói lanh lảnh từ phía sau,Nam Mẫn không quay đầu cũng đoán được là ai,đúng là âm hồn bất tán, đi đâu cũng gặp,nhẹ nhàng xoay người đối mặt,đôi mắt mèo cong lên cười mỉa mai, cô nhếch môi cười lạnh:
"Nghe nói cô Mạc đây cũng là tiểu thư con nhà danh giá, thế mà lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm suốt ngày đi rình mò soi mói chuyện riêng của người khác, tôi không biết người học cao hiểu rộng như cô Mạc đây còn có sở thích biến thái đến như vậy".
"Lạc Nam Mẫn, cô nói ai đi rình mò, chẳng phải cô chuyên đi đeo bám đàn ông để moi tiền từ họ sao,à..

suýt nữa thì tôi quên mất..

cô cảm thấy tiền của anh Cảnh Hàn cho cô còn chưa thỏa mãn, cô lại tham lam câu dẫn cha nuôi của tôi,Nam Mẫn..

tôi nể cô thật đấy, đến một ông già đáng tuổi cha mình cũng không tha ".Mạc Tú Lan khoanh tay trước ngực khinh bỉ nhìn Nam Mẫn.
Từ lần gặp Nam Mẫn ở công ty của Trần Thiệu Huy đến bây giờ cô ta vẫn gim cục tức đó,con khốn này dám xúc phạm xem thường cô ta trước đám vệ sĩ, hôm nay cô ta sẽ cho con khốn này biết thế nào là thảm hại.
"Tú Lan,con vừa nói gì, cô ta quyến rũ cha nuôi của con?".
Tô Nguyệt sửng sốt quay phắt sang nhìn Mạc Tú Lan bên cạnh rồi quay lại nhìn Nam Mẫn bằng ánh mắt không thể tin.
"Chính là như vậy đó bác gái".
Tô Nguyệt không thể tin vào mắt mình, lúc này bà ấy cũng quên mất mình là vị phu nhân tao nhã, lịch thiệp, tức giận chỉ tay vào mặt Nam Mẫn quát lớn:
"Lạc Nam Mẫn,cô đúng là hồ ly chín đuôi,tuổi còn nhỏ mà đã toan tính mưu mô, câu dẫn con trai tôi còn chưa đủ,nay lại có ý đồ bò lên giường với cả cha nuôi của Tú Lan,con người cô thật khiến tôi kinh tởm "..