Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Sau khi cúp điện thoại, Lục Hoài Vũ cảm thấy hình như gặp rắc rối rồi, thế là bình tĩnh để điện thoại xuống rồi đi ra phòng bếp và ngồi xuống bàn ăn, nhìn Doãn Hoan đang ăn hăng say thì vờ như lơ đãng nói:

“Vừa nãy bác trai gọi tới, anh trượt tay ấn nhận mất rồi.”

Doãn Hoan không để ý chút, cũng không phải nhận điện thoại của người không quen biết, sau đó tùy ý hỏi một câu:

“Ừ, nói gì vậy?”

Lục Hoài Vũ ăn một miếng cháo, hơi dừng một chút mới đáp lại:

“Bác trai hỏi tối qua em đi đâu, anh nói cho ông ấy biết em ngủ ở chỗ anh.”

Doãn Hoan hơi ngẩng đầu, những lời này không hề có gì sai, nhưng vì sao cô cứ cảm thấy nó kỳ lạ vậy nhỉ?

“Sau đó thì sao? Ông ấy nói gì?”

Lục Hoài Vũ nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó mở miệng nói: “Đang qua đây rồi.”

Doãn Hoan: “…”

Mặc dù lời nói có hơi khuếch đại, thế nhưng ba Doãn thực sự rất sốt ruột. Tuy ông biết tâm tư của tên nhóc nhà họ Lục kia, cũng thừa nhận rằng người này rất được lòng hai vợ chồng họ, thế nhưng hiện tại con gái nhà mình còn nhỏ, ông ấy còn muốn con bé ở bên cạnh mình thêm mấy năm nữa.

Thế là ông ấy vội vàng cho tài xế qua chung cư kia, sợ chậm một lúc thôi là con gái sẽ bị sói xám xấu xa tha đi mất.

Cơm nước xong vẫn quy tắc cũ, Lục Hoài Vũ rửa bát còn Doãn Hoan ngồi bên cạnh chơi.

Trong lúc người kia rửa bát, Doãn Hoan chán quá nên cầm điện thoại của anh lên mở nhạc, một loạt ca từ lộn xà lộn xộn được phát đi phát lại, Lục Hoài Vũ nhịn hồi lâu cuối cùng thật sự không nhịn được mới cau mày hỏi:

“Nghe cái gì vậy, ồn chết mất, loại tạp âm không có tí chất lượng nào như này mà cũng được gọi là hát à?”

Doãn Hoan liếc anh một cái, nghiêng đầu phản bác:

“Không biết thì đừng nói bừa, đây là bài hợp xướng thịnh hành nhất hiện giờ ở Hàn Quốc, lượng xem và tải xuống đều xếp số một, thực lực rất mạnh.”

Mặt bên của Lục Hoài Vũ vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, tầm mắt hơi hất lên, cười khẩy nói:

“Như này mà cũng gọi là thực lực?”

Doãn Hoan còn muốn phản bác, nhưng sau đó nghĩ rằng chỉ sợ cả đời cũng không thể thảo luận rõ ràng việc theo đuổi idol với một thẳng nam, cho nên vội vàng ngậm miệng lại quay đầu nghe nhạc của mình.

Chờ đến khi Lục Hoài Vũ rửa bát xong thì tiếng gõ cửa cũng vang lên, Doãn Hoan đi ra mở cửa, người đứng bên ngoài chính là tài xế tới đón cô.

“Cô Doãn, ông Doãn bảo tôi tới đón cô về nhà.”

Doãn Hoan gật đầu: “Bác chờ cháu một lát, cháu đi thu dọn đồ đạc.”

Nói xong, cô tới phòng ngủ lấy túi xách và điện thoại, cuối cùng đi ra sô pha và đứng lại trước mặt Lục Hoài Vũ, cô vươn ngón tay ra chọc chọc vào cái trán trơn bóng của anh, dịu dàng nói:

“Này anh có sức nóng mạnh, em phải đi đây!”

Lục Hoài Vũ ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt thâm thủy mang theo cả ánh sao, không biết vì sao mà Doãn Hoan lại có thể nhìn ra sự tủi thân từ trong ánh nhìn của anh.

Cô cắn môi, nhìn trộm qua phía tài xế ở ngoài cửa, khi phát hiện ông ấy không nhìn về phía bọn họ thì làm liều, đỏ mặt nhanh chóng hôn một cái lên thái dương của anh.

“Anh ngoan ngoãn nhé, có thời gian em sẽ tới tìm anh.”

Nói xong cũng không đợi anh khôi phục tinh thần thì đã cầm lấy điện thoại và túi xách rồi chạy thẳng ra ngoài, mãi cho đến khi vào tháng máy thì cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, có trời mới biết vừa nãy cô cần nhiều dũng khí đến nhường nào.

Đợi cô đi rồi thì Lục Hoài Vũ mới vươn tay ra sờ thái dương của mình, khóe miệng cong lên cười không thành tiếng, vừa nãy phản ứng chậm, đáng lẽ anh nên kéo cô lại ôm vào trong ngực rồi hôn mới đúng.

……

Về đến nhà, Doãn Hoan phát hiện chú dì nhà họ Đinh dẫn theo cả Đinh Đinh tới chơi, có lẽ do lúc trước công ty bị tổn thất nặng, nên tần suất chú dì nhà họ Đinh tới nhà cô chơi dạo gần đây đặc biệt cao.

Nhưng số lần Đinh Đinh cùng tới lại rất ít, cô ấy mà có thời gian là chạy sang nhà Lâm Triệt ngay, hôm nay tới chơi chắc chắn là có việc. Vì thế Doãn Hoan chào hỏi chú dì nhà họ Đinh một lúc rồi lập tức dẫn Đinh Đinh lên phòng mình.

Vừa vào trong phòng Đinh Đinh đã gục mặt xuống, than thở:

“Hoan Hoan, có lẽ mình cũng phải ra nước ngoài…”

Doãn Hoan nghe vậy thì nghi hoặc nhìn Đinh Đinh, cô ấy ỷ lại vào Lâm Triệt như vậy, sao lại chọn ra nước ngoài được? Vì thế Doãn Hoan lên tiếng hỏi:

“Vì sao đột nhiên muốn ra nước ngoài?”

Đinh Đinh bĩu môi: “Đây đâu phải vấn đề là mình có muốn hay không, là do ba mẹ mình thấy Lục Hoài Vũ muốn ra nước ngoài nên cũng đưa mình đi để học hỏi kinh nghiệm, trong vòng ba năm, nếu thích ứng được thì sẽ ở thêm vài năm nữa.”

Nói là rèn luyện, chứ thực tế ba mẹ nhà họ Đinh vẫn muốn để con gái nhà mình mắc nối được với Lục Hoài Vũ. Bọn họ biết Đinh Đinh và Lâm Triệt rất thân thiết, nhưng cái dáng vẻ đào hoa kia của Lâm Triệt thực sự không thể khiến họ yên tâm, vì thế vẫn luôn âm thầm quấy rối.

Lần này nghe nói Lục Hoài Vũ muốn đến công ty ở nước ngoài học tập một năm, ba mẹ nhà họ Đinh vừa nhận được tin tức đã hành động ngay, bắt ép dụ dỗ bằng mọi cách, Đinh Đinh không thể không thỏa hiệp. Cô ấy không giống Doãn Hoan, ba mẹ cô ấy không dễ nói chuyện như vậy, bản thân cô ấy cũng không dám chống đối, vì thế chỉ có thể nhận mệnh hi sinh thời gian một năm của bản thân.

Ba năm, lại là ba năm.

Doãn Hoan sửng sốt một lúc, sau đó lại tươi cười, nhíu mày chặt lại:

“Lục Hoài Vũ cũng phải đi à?”

Câu nói vừa dứt, Đinh Đinh lộc cộc bỏ dậy khỏi giường, nhìn cô đầy kinh ngạc và nói:

“Chả nhẽ cậu ấy chưa nói với cậu?”

Doãn Hoan im lặng một giây, sau đó gật đầu.

“Không sao, cậu ấy chưa nói thì chắc là vẫn chưa quyết định được, cậu vừa về chưa được bao lâu, có lẽ cậu ấy sẽ thay đổi lộ trình cũng nên.”

Đinh Đinh nỗ lực giải thích giúp Lục Hoài Vũ, tuy Doãn Hoan gật đầu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không quá thoải mái, vì thế thừa dịp khoảng trống lúc hai người tán gẫu mà nhanh chóng nhắn tin cho Lục Hoài Vũ:

“Đinh Đinh nói anh muốn ra nước ngoài?”

Sau khi Lục Hoài Vũ nhận được tin nhắn thì lấy điện thoại ra, mở lên xem, khi nhìn thấy mấy chữ này thì biểu cảm trở nên ngưng trọng trong nháy mắt, ngón tay dừng ở trước màn hình nửa ngày cũng không gõ được chữ nào.

Một lúc lâu sau, anh nhanh chóng gõ vài chữ rồi gửi đi:

“Đó là dự định từ rất lâu rồi, vẫn chưa có quyết định cuối cùng.”

Doãn Hoan rũ mắt nhìn tin nhắn, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, sau đó cắn môi trả lời:

“Không phải em đang chất vấn anh, em chỉ muốn anh làm ra quyết định có lợi nhất cho anh, không cần thay đổi bất cứ chuyện gì vì em, em sẽ ở đây chờ anh trở về giống như anh đã chờ em.”

Lục Hoài Vũ nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên cảm thấy vô cùng kích động, anh vươn tay lên đặt ở khóe mắt, sau đó lộ ra một nụ cười khàn khàn mê người.

Trường học bắt đầu học kỳ mới vào tháng hai, Doãn Hoan và Thẩm Lộ đã gặp nhau vào mấy ngày trước rồi, vì để đón Hứa Ngả Lâm, hai người quét dọn vệ sinh ở tiểu khu cách trường học không xa.

Mái tóc ngắn của Thẩm Lộ đã dài đến bả vai, mà mái tóc dài đến vai của Doãn Hoan đã sắp đến eo, hai người đều bật cười khi nhìn thấy sự thay đổi của đối phương.

Chất tóc của Doãn Hoan rất tốt, vừa đen vừa mềm mại, cảm giác khi sờ vào cực kỳ tốt, Lục Hoài Vũ thích tóc của cô nhất, trước đây lúc hay bên nhau thì anh thường ngồi bên cạnh yên lặng vuốt tóc của cô.

Sau khi ra nước ngoài, cô giận dỗi nên đã cắt tóc.

Hiện tại lại nuôi tóc lần nữa, coi như là một loại mong chờ đối với cuộc sống.

Tới ngày cuối cùng trước khi đi học lại thì Hứa Ngả Lâm mới đến, Doãn Hoan và Thẩm Lộ cùng ra ga tàu hỏa đón người, sau khi gặp mặt ba người ôm nhau nhảy nhót hồi lâu, chờ đến khi nhìn đủ rồi thì mới mang cả hành lý và cô ấy đến tiểu khu.

Nhìn căn phòng nhỏ được họ trang trí đặc biệt ấm áp mà Hứa Ngả Lâm – người luôn sống tình cảm suýt chút nữa đã bật khóc, còn bị Thẩm Lộ trêu ghẹo một trận, ba người lại đùa giỡn một hồi nữa.

Đúng lúc này chuông điện thoại của Doãn Hoan vang lên, cô lấy điện thoại ra thì màn hình hiện ba chữ Lục Hoài Vũ, cô yên lặng đi vào phòng vệ sinh rồi mới nhận điện thoại.

“Đang làm gì thế?”

Giọng nói trầm ấm của Lục Hoài Vũ vừa vang lên, Doãn Hoan đã không nhịn được mà cong khóe miệng, cười trả lời:

“Vừa mới đón Hứa Ngả Lâm, đang tán gẫu với bọn họ, còn anh đang làm gì?”

Ngón tay Lục Hoài Vũ gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, nghe thấy cô hỏi chuyện thì nhìn một vòng phòng hội nghị vừa mới tan họp, rồi thở dài nói:

“Mới họp xong, anh đã chọn được ngày ra ra nước ngoài.”

Doãn Hoan nghe vậy thì nụ cười từ từ cương cứng, cứng đờ treo ở bên khóe miệng mà cô cũng quên thu lại.

“Thời gian… là bao giờ?”

Lục Hoài Vũ nói nhỏ: “Đầu tháng sau.”

Đầu tháng sau, thời gian còn lại chưa tới một tuần.

Doãn Hoan cố gắng để giọng nói mình nghe thật tự nhiên, cười một cách giả dối, nói:

“Thật tốt, chờ bên em hết bận sẽ tiễn anh được không?”

Lục Hoài Vũ cụp mắt, môi mỏng mím thành một đường thẳng rồi mới gật đầu, bật ra một chữ từ trong cổ họng: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Hoan không biết mình đi ra khỏi phòng vệ sinh như thế nào, Hứa Ngả Lâm và Thẩm Lộ còn đang đùa giỡn, họ quay đầu lại nhìn thấy Doãn Hoan hồn bay phách lạc ở đối diện thì liếc mắt nhìn đầy lo lắng, vội chạy tới bên cạnh cô rồi hỏi:

“Sao vậy Hoan Hoan? Có phải gặp chuyện gì rồi không?”

Doãn Hoan kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

“Mình không sao, chỉ là Lục Hoài Vũ nói anh ấy muốn đi.”

“Đi? Đi đâu?”

Doãn Hoan không kìm nén được nước mắt nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào trong lòng bàn tay cô rồi vỡ thành từng giọt nước nhỏ xíu và chảy xuống.

“Anh ấy muốn ra nước ngoài, anh ấy muốn đi…”

Cô vừa nói vừa khóc, càng khóc tiếng càng lớn, cuối cùng vừa ôm hai người Hứa Ngả Lâm và Thẩm Lộ vừa khóc đến mức thở không ra hơi.

Vốn dĩ hai người họ muốn an ủi cô, cũng không biết chuyện gì xảy ra, kết quả lại biến thành ba người ôm nhau gào khóc.

Chờ đến khi ba người đều bình tĩnh lại thì đều không thể nhìn nổi, mắt ai nấy đều sưng đỏ, tóc rối tung, cứ như vừa ra chiến trường vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, cũng không biết là ai bật cười trước, sau đó là tràng cười ha ha không ngừng được.

Cuối cùng cười đủ rồi điên đủ rồi, ba người nằm ở trên giường nhỏ, nhắm mắt lại bình ổn tâm tình.

“Cậu không định đi theo cậu ấy sao?” Thẩm Lộ nghiêng đầu nhìn Doãn Hoan và hỏi.

Doãn Hoan lắc đầu, Lục Hoài Vũ ra nước ngoài là vì sự nghiệp, nếu cô đi theo sẽ chỉ mang thêm phiền phức cho anh khiến anh phân tâm, có điều thời gian là ba năm, bọn họ còn trẻ nên vẫn chịu được thử thách của thời gian.

“Vậy cậu không sợ cậu ấy sẽ tìm người con gái khác sao?”

Thẩm Lộ ngẩng đầu lên nhìn cô, tò mò hỏi.

Doãn Hoan lại lắc đầu lần nữa, nhìn cô ấy bằng ánh mắt kiên định, đôi mắt hạnh tròn xoe lóe lên tia sáng tự tin.

“Anh ấy sẽ không như thế, anh ấy từng nói đời này chỉ có một mình mình.”

Trước nay cô luôn tin tưởng lời của Lục Hoài Vũ, nếu anh nói vậy thì nhất định sẽ làm như vậy, mà đời nay cô cũng chỉ có một người đàn ông là Lục Hoài Vũ, cho nên mặc kệ anh đi đến nơi nào thì trái tim cô cũng sẽ phiêu bạt cùng anh, mà thân thể cô sẽ luôn chờ ở đây.

“Chậc chậc chậc, đúng là tình yêu đến chết cũng không phai, khiến người ta hâm mộ quá đi.”

Thẩm Lộ ghen tị chậc lưỡi nói.

Hết chương 21.