Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Chẳng mấy chốc là sang năm mới, hôm nay ngày 30 âm lịch, ngoài trời có tuyết rơi nhẹ, bông tuyết lay động rơi xuống, thảm cỏ xanh tươi trong sân bị tuyết trắng mênh mang phủ kín.

Doãn Hoan mặc thật dày, trông tròn vo, cứ thế đứng trong tuyết chụp ảnh tự sướng.

Lục Hoài Vũ vừa mới tiến vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, anh đưa hộp quà trong tay cho dì Trương rồi cong lưng nắm một nắm tuyết thành quả cầu tuyết, rồi ném về phía Doãn Hoan đang khoa tay múa chân đưa lưng về phía anh.

Doãn Hoan vừa mới chuẩn bị tư thế xong, còn chưa kịp ấn nút chụp thì đã bị đánh trúng, tuyết trượt từ trên cổ áo cô xuống, Doãn Hoan nhảy dựng lên vì bị cái lạnh bất thình lình tập kích.

Nhìn thấy Lục Hoài Vũ đang tươi cười ở cách đó không xa thì tức giận đến mức giậm chân, làm tuyết càng trượt sâu xuống, từ cổ đến lưng đều lạnh lẽo, Doãn Hoan gào lên với Lục Hoài Vũ kém theo tiếng khóc nức nở:

“Đồ vô lại, cậu còn xem trò vui, tôi sắp lạnh chết rồi, còn không lấy tuyết ra giúp tôi!”

Tuy Lục Hoài Vũ rất muốn cười khi thấy dáng vẻ khóc thút thít của cô, nhưng cũng biết cô sợ lạnh, sau khi hối hận thì bước nhanh chân tới kéo mũ cô khiến cả người cô dựa vào trong ngực mình.

“Đừng nhúc nhích, động một cái là hoàn toàn rơi vào trong quần áo đấy.”

Doãn Hoan vừa nức nở vừa thì thầm: “Lục Hoài Vũ, cậu là tên khốn, vì sao cậu bắt nạt tôi? Cậu đợi đấy,  tôi chắc chắn sẽ báo thù.”

Lục Hoài Vũ vừa lấy tuyết ra ngoài vừa đáp qua loa:

“Được được được, báo thù, cậu lợi hại nhất.”

Tuyết dính ngoài quần áo đã bị phủi hết, chỉ còn lại một ít dính trên tóc bị anh bỏ quên, Doãn Hoan hơi lắc đầu thế là nhúm tuyết kia vừa khéo rơi vào trong quần áo, Doãn Hoan bị lạnh đến mức suýt chút nữa nhảy lên.

Lục Hoài Vũ há hốc miệng, nhướn mày mê man nhìn về phía Doãn Hoan, hỏi: “… Làm sao bây giờ?”

Doãn Hoan ngân ngấn nước mắt, cả giận nói:

“Còn có thể làm gì, lấy nó ra!”

Vì thế Lục Hoài Vũ xắn tay áo lên, sau đó đưa tay vào trong cổ áo nàng dò xét, mu bàn tay anh tiếp xúc với da dẻ mềm mịn nhẵn nhụi của Doãn Hoan khiến tai anh đỏ bừng trong nháy mắt, anh nhanh chóng lấy nắm tuyết đã tan một nửa ra.

“Được rồi, bác trai bác gái còn đang đợi chúng ta, mau vào thôi.”

Anh nói xong thì quay đầu đi, gắt gao nhắm mắt lại, cố giảm bớt nỗi xao động trong lòng cùng với hơi nóng dư thừa trên mặt.

Doãn Hoan đi theo phía sau, nhìn bóng lưng đẹp trai của anh mà nở nụ cười xấu xa…

Lục Hoài Vũ đổi một đôi dép sạch rồi vào nhà, ba mẹ Doãn đã ngồi chờ trong phòng khách từ lâu, trên bàn trà được bày các loại quả khô và kẹo hợp với tình cảnh, còn có cả một bình trà đã được đun sôi đang tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

“A Vũ, mau lại đây ngồi.”

Ba Doãn mẹ Doãn nhiệt tình tiếp đón Lục Hoài Vũ, mấy ngày trước Lâm Triệt và tên Mập cũng đến đây, có điều ba mẹ Doãn vẫn thích Lục Hoài Vũ thận trọng chín chắn hơn là mấy người Lâm Triệt còn tương đối ngây ngô.

“Bác trai, bác gái năm mới vui vẻ, công việc bận quá nên lâu rồi cháu không đến thăm, hi vọng hai bác bỏ qua cho.”

Ba Doãn mẹ Doãn khoát tay, mẹ Doãn cười nói:

“Đứa nhỏ này, cháu khách sáo như thế làm gì, các cháu đều lớn lên dưới ánh mắt của chúng ta, chúng ta yêu thích còn không không hết nữa là.”

Ba Doãn gật đầu: “Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, nói đến cái này bác không thể không khen ngợi cháu một câu, cháu còn xuất sắc hơn cả lão Lục năm đó xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thật sự có thể nói là trò giỏi hơn thầy.”

Lục Hoài Vũ hơi mỉm cười, khiêm tốn nói: “Bác trai, bác quá khen rồi, cháu còn kém xa so với bác và ba cháu.”

Ba Doãn mẹ Doãn đều bị anh dỗ dành đến mức liên tục bật cười.

Lúc này, cửa lớn lặng lẽ bị mở ra, Doãn Hoan âm thầm ló đầu vào, thấy ba mẹ và Lục Hoài Vũ đang nói chuyện thì nhẹ tay nhẹ chân đi vào, vòng đến sau lưng anh thì đột nhiên đứng lên, cười lớn nhét đống tuyết trong tay vào chỗ cổ áo sơ mi của anh.

Khi thấy nó không trôi xuống thì còn dùng tay nhét vào trong, Lục Hoài Vũ bị lạnh đến mức lông mày nhíu lại, nhưng trong nháy mắt khi tay nhỏ của cô luồn vào trong thì lập tức như bị đóng đinh.

Tay nhỏ mềm mại không xương tùy ý làm bậy ở trong cổ áo của anh, khiến anh quên đi cái lạnh giá của tuyết, chỉ biết ngồi thẳng tắp, tất cả các giác quan đền tập hợp lại một chỗ.

“Doãn Hoan!!!”

Ba Doãn và mẹ Doãn đều choáng váng trước hành động của con gái nhà mình, mẹ Doãn sợ Lục Hoài Vũ sẽ trở mặt nên vội vàng gọi Doãn Hoan lại.

Thân thể Doãn Hoan cứng đờ, mẹ Doãn nhanh chân đi lên bắt lấy cô.

Lục Hoài Vũ biết mẹ Doãn rất nghiêm khắc đối với Doãn Hoan, nên vừa thấy mẹ Doãn lên bắt cô thì phản ứng đầu tiên của anh chính là che chở, chân dài bước một bước lên ngăn ở trước người mẹ Doãn, bảo vệ chặt chẽ Doãn Hoan ở sau.

“Bác gái, không sao đâu ạ, cháu có sức nóng mạnh, vừa hay có thể hạ nhiệt.”

Mẹ Doãn kinh ngạc liếc mắt nhìn anh, một lát sau thì quay đầu lại nhìn ba Doãn, cả hai cùng nở nụ cười rồi nói:

“Cháu đấy, bao năm qua đi vẫn che chở cho nó như thế, đều sắp chiều hư con bé rồi, xem về sau còn ai dám lấy nó nữa.”

Lời của mẹ Doãn vừa dứt, yếu hầu của Lục Hoài Vũ cũng chuyển động lên xuống, khóe miệng mấp máy đóng mở cuối cùng lại không nói một chữ nào.

…..

Ăn xong cơm tất niên thì cũng gần 12 giờ, Doãn Hoan lấy di động ra nhắn tin chúc tết tất cả mọi người trong danh bạ.

Chỉ có lúc đến lượt Lục Hoài Vũ thì cô lại dừng lại, cuối cùng soạn một tin nhắn dành riêng cho anh:

“Năm mới vui vẻ, anh Lục có sức nóng mạnh.”

Chỉ chốc lát sau chuông điện thoại đã vang lên, cô nhận được tin nhắn của Lục Hoài Vũ, trong đó viết:

“Năm mới vui vẻ, cô Doãn mèo rừng nhỏ sợ lạnh.”

Cô thừa nhận đúng là mình sợ lạnh, nhưng không ngờ anh lại nói cô là mèo rừng nhỏ? Cái hình dung này cũng quá không chính xác rồi!

Nhưng cô lười so đo với anh, ngược lại trả lời một câu: Anh có sức nóng mạnh này, quà năm mới của tôi đâu?

Lục Hoài Vũ tựa như nhìn thấy dáng vẻ chơi xấu của Doãn Hoan qua màn hình điện thoại, khóe miệng khẽ cong lên, ngón tay nhanh chóng ấn vài chữ trên điện thoại: Chẳng phải sáng sớm đã đưa cho cậu rồi sao, cậu tịch thu rồi gì!

Doãn Hoan nghiêng đầu suy nghĩ ró lâu cũng không nghĩ ra anh mang cho cô cái gì, vì thể hỏi: “Ngoài quà cho ba mẹ tôi thì cậu còn mang cái gì? Chỉ mang mỗi người.”

Lục Hoài Vũ đáp lại: Người không được sao?

Vừa mở tin nhắn ra Doãn Hoan đã bị ghẹo rồi, cô chui đầu vào trong chăn, lăn vài vòng rồi mới dừng lại, ngây ngô cười khúc khích.

Cô suy nghĩ nửa ngày cũng không biết phải trả lời làm sao, xóa xóa cắt cắt, cuối cùng trả lời một câu: Không nói chuyện với cậu nữa, tôi ngủ đây, ngủ ngon!

Lục Hoài Vũ đáp lại bằng hai chữ: Ngủ ngon!

Một đêm ngủ ngon, không chỉ ngủ ngon mà Doãn Hoan còn mơ thấy bọn họ khi còn nhỏ.

Bản thân theo sau mấy người Lục Hoài Vũ chạy khắp nơi, Lục Hoài Vũ luôn luôn che chở cho cô, có gì tốt cũng đều cho cô đầu tiên.

Mãi cho đến khi cô ra nước ngoài…

Bắt đầu không gọi điện thoại được cho anh, cô không tìm thấy anh, không thấy bất cứ tin tức gì về anh, Doãn Hoan bắt đầu luống cuống, rồi khóc đến bừng tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy mới biết đây chỉ là một giấc mơ.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Doãn Hoan bình ổn hô hấp rồi cầm điện thoại ấn nhận, giọng nói vui vẻ của Đinh Đinh lập tức truyền tới:

“Chào buổi sáng em yêu, hôm nay có dự định gì không? Nếu như không có thì mình sẽ sắp xếp cho cậu, gặp nhau ở quán cơm của A Triệt vào bốn giờ chiều, đừng tới trễ nhé.”

Doãn Hoan xoa xoa khuôn mặt hơi cứng đờ, gật đầu: “Biết rồi, mình không thường xuyên đến trễ giống cậu đâu.”

Đinh Đinh nghe vậy thì hô “cắt” một tiếng: “Được rồi, cứ thế nhé, cúp đây.”

Nói xong thì cúp điện thoại, Doãn Hoan cất điện thoại đi rồi xuống giường vào nhà vệ sinh tắm.

Cô vẫn luôn có khúc mắc về chuyện mất liên lạc với Lục Hoài Vũ sau khi cô rời đi. Khi trở về, cô phát hiện anh có thay đổi rất lớn về cả tính cách lẫn hành vi, cô không dám hỏi cũng không dám nghĩ sâu xa.

Nhưng sự ngăn cách chỉ tồn tại như một sợi tóc này luôn khiến cô cảm thấy không thở nổi.

……

Ba giờ chiều, Doãn Hoan vừa mới thay xong quần áo thì một chiếc xe việt dã màu đen đã tới trước cửa nhà cô, Lục Hoài Vũ bước chân dài xuống xe rồi lập tức đi đến phòng khách, Doãn Hoan xuống lầu thấy thì ngạc nhiên hỏi:

“Sao cậu lại tới đây?”

Môi mỏng của Lục Hoài Vũ hơi cong lên, lười biếng đáp lại:

“Ra khỏi công ty đi ngang qua đây, tiện thể đến đón cậu luôn.”

Doãn Hoan gật đầu, dù sao cô cũng không biết đường, anh nói cái gì thì chính là cái đấy.

Lục Hoài Vũ nhướng mày hỏi: “Chuẩn bị xong rồi sao?”

Doãn Hoan gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”

Sau khi lên xe, Doãn Hoan phát hiện trong xe anh có thêm một mùi thơm thoang thoảng, không quá giống với mùi bạc hà mà anh thường dùng, hơi gay mũi, vì thế cô cau mày hỏi:

“Mùi gì vậy?”

Lục Hoài Vũ nhìn cô một cái rồi nhanh chóng quay trở lại, đáy mắt màu đen hơi lóe lên: “Không có gì, tiện tay mua chai nước hoa để trên xe, không nghĩ tới mùi lại gay mũi như vậy.”

Doãn Hoan mở cửa sổ xe ra, nếu tiếp tục ngửi nữa thì cô sẽ hít thở không thông mất.

Gió cuốn sạch mùi hương trong xe, Doãn Hoan đóng cửa sổ xe, lúc này mới nhìn về phía Lục Hoài Vũ, kinh ngạc hỏi:

“Lục Hoài Vũ, đừng nói là cậu yêu đương đấy nhé?”

Lục Hoài Vũ nghe vậy thì quay đầu nhìn cô với biểu cảm phức tạp, cuối cùng bất đắc dĩ nhíu mày nói:

“Cái đầu nhỏ của cậu cả ngày nghĩ mấy thứ lung ta lung tung gì vậy? Cậu cho rằng tôi có bạn gái mà còn gần gũi với cậu thế sao?”

Ý trong lời của Lục Hoài Vũ là nếu anh có bạn gái thì tuyệt đối sẽ không gần gũi với những người khác phái như vậy, nhưng Doãn Hoan lại im lặng, giật giật khóe miệng, sắc mặt cứng đờ chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Hoài Vũ nhìn cô đột nhiên yên tĩnh mà trong lòng hốt hoảng, hiểu rõ mình đã nói sai.

Không kịp giải thích thì xe đã tới nơi, Doãn Hoan xuống xe mà không thèm quay đầu lại lấy một lần, Lục Hoài Vũ đỗ xe xong thì theo sau lưng cô đi vào.

Trong phòng riêng, hầu như mọi người đều đã đến đông đủ, một bàn người đang uống trà nói tán dóc, Doãn Hoan đẩy cửa ra khiến tất cả mọi người dồn ánh mắt lại, cô vẫy vẫy tay cười nói:

“Mọi người năm mới vui vẻ!”

Mọi người vừa định đùa giỡn thì thấy Lục Hoài Vũ ở phía sau nên đều tắt ngấm ngồi xuống, Doãn Hoan đi lên ngồi xuống bên cạnh Đinh Đinh, Lục Hoài Vũ ngồi xuống bên cạnh Lâm Triệt, giữa hai người còn cách ba đến bốn người, sắc mặt Lục Hoài Vũ đen xuống rõ rệt.

Đinh Đinh thấy thế thì đứng lên nói đùa:

“A Triệt, cậu cách xa mình như vậy làm gì? Mình cũng không ăn thịt cậu.”

Sau đó cô ấy nhìn qua Lục Hoài Vũ, chớp chớp mắt trêu đùa:

“Anh Vũ nhường một chút, tớ muốn dựa gần A Triệt, cậu đừng dành với tớ!”

Đôi mắt đen sắc bén của Lục Hoài Vũ nhìn thoáng qua Đinh Đinh, sau đó đứng lên nhường chỗ cho cô ấy, Đinh Đinh thấy thế thì vui tươi hớn hở đi lên ngồi xuống bên cạnh Lâm Triệt.

Lục Hoài Vũ thì kéo ghế bên cạnh Doãn Hoan ra, ngồi xuống.

Toàn bộ quá trình Doãn Hoan đều không nhìn anh, chỉ lo nghịch chén trà trước mặt mình.

Lục Hoài Vũ ngồi xuống xong thì lười biếng dựa nghiêng trên ghế, rồi duỗi tay ra khoác lên lưng ghế dựa của Doãn Hoan, Doãn Hoan không phát hiện ra, lần thứ hai đứng dậy thì vừa hay tựa vào lồng ngực của anh.

Doãn Hoan: “…”

Đôi mắt hạnh của cô trợn tròn xoe, quay đầu nhìn về phía Lục Hoài Vũ rồi nhíu mày nói:

“Cậu làm gì vậy?”

Lục Hoài Vũ: “Lái xe mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, cậu có ý kiến à?”

Hết chương 19.