Đồ vật chứa sức mạnh thiên đạo thì sẽ có phẩm chất như thế nào?

Tông phẩm?

Thánh phẩm?

Hay là Đế phẩm trong truyền thuyết?

Thanh Sơn Lão Tổ không dám tưởng tượng, cả người đều có cảm giác như muốn điên rồi.

Điều khiến lão ta không thể tưởng tượng được chính là một đồ vật có phẩm chất như thế này lại là một con dao phay trong phòng bếp của Dịch Phong?

“Đúng rồi đó, chính là con dao phay trước mặt ngươi, làm phiền ngươi.” Dịch Phong nhìn thấy Thanh Sơn Lão Tổ ngẩn người, cho là lão ta không biết có phải con dao này hay không cho nên nhắc nhở một câu.

“À, được.”

Thanh Sơn Lão Tổ gật đầu như gà con mổ thóc. Bàn tay lão ta run run, cuối cùng cầm con dao phay thái rau kia lên.

Con dao cầm trong tay nhìn thì bình thường không có gì lạ, nhưng lão ta lại có cảm giác nặng tựa vạn cân.

Lão ta còn cảm giác được, lúc cầm con dao phay này thì người vừa tiến vào Võ Vương cảnh như lão ta có thể giao đấu hai hiệp với cao thủ nửa bước Võ Vương

Sau khi Dịch Phong ngắt và rửa xong đậu đũa, Thanh Sơn Lão Tổ run run bàn tay, cầm dao chuẩn bị đi cắt. Thế nhưng tay cầm dao của lão lại không nghe sai khiến mà cứ cứ run rẩy liên hồi.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên lão tiếp xúc với đồ vật có cấp bậc này, khẩn trương làm cho lão loay hoay hơn nửa nén hương cũng không cắt được rau.

“Con dao phay này không dùng được nữa rồi, xem ra phải đổi cái mới thôi.” Thấy thế, khuôn mặt Dịch Phong tràn đầy áy náy nói, thật ra hắn cũng đã sớm muốn đổi cái mớ rồi. Con dao phay này được rèn ra khi hắn vừa rèn sắt không lâu, mặc dù độ sắc bén cũng được nhưng hắn vẫn cảm thấy không quá thuận tay.

Nghe vậy, Thanh Sơn Lão Tổ sợ run cả người.

Tiền bối không hổ là tiền bối.

Yêu cầu đối với dao thái rau cũng cao như vậy sao?

Phải biết rằng, con dao phay mà tiền bối nói không dùng được nữa kia là thứ mà Thanh Sơn Lão Tổ tha thiết ước mơ cũng không có được. Thế mà trong mắt tiền bối thì ngay cả để thái rau cũng không đủ tư cách.

“Tiền bối thực sự là quá khiêm nhường, sao con dao này lại không dùng được nữa chứ?” Thanh Sơn Lão Tổ không khỏi cảm khái một tiếng: "Nếu như ta có một con dao như thế thì tốt rồi.”

Dịch Phong nghe vậy cũng không khỏi thở dài một hơi.

Xem ra bên trong nhà ông lão này thực sự rất nghèo,nghèo đến mức ngay cả một con dao phay cũng không có.

Qua một hồi không lâu, ba món ăn một món canh được Dịch Phong làm xong rồi bưng lên bàn.

Lúc ăn vào miếng thứ nhất, đôi mắt Thanh Sơn Lão Tổ và Lạc Lan Tuyết đồng thời sáng lên.

Hai người bọn họ xin thề đời này chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy!

Nhìn thấy ánh mắt hai người, Dịch Phong gật đầu cười, đối với phương diện nấu đồ ăn hắn vẫn có chút tự tin.

Mặc dù hắn là một người lười, nhưng cũng là bị bất đắc dĩ, bởi vì hương vị đồ ăn thế giới này thật sự chẳng ra làm sao cả. Ngẫu nhiên ăn một chút mì thịt bò ở quán đối diện còn được nhưng cũng không thể ăn mãi đồ bên ngoài, Dịch Phong chỉ có thể tự mình cải thiện thức ăn.

Đương nhiên, cho dù là quán mì thịt bò đối diện cũng đã được Dịch Phong dạy qua.

Mấy người Dịch Phong ăn cơm nước no nê.

Hậu viện.

Ý thức con chó bị Dịch Phong đá ngất kia dần dần tỉnh táo.

“Gâu gâu, đau quá.”

“Tên phàm nhân đáng chết, đợi sau khi ta khôi phục lại như cũ, xem ta giết chết ngươi như thế nào.”

Trong lòng con chó gào thét tràn đầy thù hận đối với Dịch Phong, hắn không chỉ là tộc nhân Phệ Thiên Yêu Lang mà còn là nhi tử của Phệ Thiên Yêu Hoàng nhưng lại thua trong tay một phàm nhân, đối với hắn mà nói thì chuyện này chính là một sỉ nhục cực lớn.

Đáng hận, thật đáng hận!

“Nếu không phải vì Ngao Khánh ta trốn khỏi bộ lạc nên bị kẻ xấu đánh trọng thương, tu vi không sử dụng được một phần vạn thì sao có thể xảy ra chuyện như thế được chứ?”

“Đừng để ta tìm được ngươi, ta sẽ băm ngươi thành tám mảnh!”

Trong lòng gào thét xong xuôi, cuối cùng con chó cũng mở mắt ra.

Ào ào ào!

Trong lúc nhất thời, vô số ánh sáng chiếu về phía hắn, lóng lánh khiến mắt hắn không mở nổi. Ánh sáng này làm cho hắn cảm thấy như bản thân đang ở trong một vùng mưa kiếm

Khi hắn cưỡng ép bản thân mở mắt ra lần nữa thì phát hiện xung quanh hắn có vô số binh khí tán lạc.

“Những binh khí này…”

Ngao Khánh khiếp sợ há hốc mồm, những binh khí này thấp nhất cũng là Linh phẩm.

Trời ạ!

Con chó hoài nghi nhân sinh.

Không phải là hoài nghi lang sinh.

Cho dù hắn là nhi tử của Phệ Thiên Yêu Hoàng đi chăng nữa thì từ trước tới nay cũng chưa từng gặp nhiều thánh vật Linh phẩm trở lên như vậy!

Nhiều như vậy, đừng nói là hắn, chỉ sợ là lão già sau lưng hắn cũng chưa từng nhìn thấy.

Càng mẹ nó khoa trương là những binh khí này còn rơi lả tả trên đất giống như đồ bỏ đi, rốt cuộc là ai lại chơi lớn như vậy!

“Không đúng.”

Dường như Ngao Khánh lại nhận ra được gì đó, toàn bộ binh khí tán loạn trên mặt đất này đều là tàn thứ phẩm.

“Ối trời ơi.”

Ngao Khánh càng thêm kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được.

Tàn thứ phẩm cũng có cấp bậc Linh phẩm, nếu như những binh khí này nếu là thành phẩm thì sẽ có có cấp bật tới mức nào chứ.