Dư Huy vẫn còn nhớ rõ lúc đó thần trí anh đã mơ hồ, anh thậm chí còn không kịp tiếc nuối cuộc đời mình kết thúc quá sớm hay là trải nghiệm tuyệt vọng cảm giác.

Anh chỉ cảm nhận được một bàn tay nhỏ nắm lấy anh, kéo anh lên khỏi mặt nước.

Ánh mắt dần tụ hội một chút tiêu cự, anh lọt vào một đôi mắt màu nâu trầm lặng. Một gương mặt tinh xảo tái nhợt mang vẻ lo lắng nhìn anh.

Đừng hỏi vì sao anh biết đôi mắt ấy màu nâu khi thần trí đã tan rã.

Bởi vì cô quá gần anh, và bởi vì đôi mắt ấy quá đặc biệt, đặc biệt đến mức hai năm sau, khi vừa gặp Sơ Nhi, anh đã chắc chắn cô chính là cô gái đã cứu anh năm đó.

Sau đó, anh hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Về sau, anh nghe bạn bè kể lại, nói mình được đưa đến bệnh viện, nhưng người cứu anh lại không thấy lên tiếng.

Bởi vì bình thuỷ tương phùng nên cũng không ai biết địa chỉ nhóm học sinh đó ở đâu. Các đầu mối cứ như vậy bị cắt đứt.

Hai năm sau, anh gặp lại cô đang đi trên đường, cô ôm vài túi đồ chậm rãi di chuyển, từng bước thanh tĩnh hệt như đôi mắt của cô vậy.

Anh đuổi theo nhưng không thấy.

Dư Huy vô cùng thất vọng, nhưng điều an ủi là, ít ra anh biết được cô và anh sống chung một thành phố.
.
.
Làm anh mừng rỡ như điên là..

Hai tuần sau đó, anh gặp cô tại trường đại học.

Mái tóc đen trước đó nay được nhuộm nâu đỏ, chỉ là gương mặt không hề thay đổi.

Trời biết anh gặp được cô mừng rỡ bao nhiêu.

Nhưng anh không dám chắc người đó có thật sự là cô không cho đến một ngày, anh nhìn thấy trên cổ cô sợi dây chuyền có mặt hình chiếc đồng hồ cát nhỏ.

Đó đúng là thứ anh thấy được trên người cô gái năm xưa.

Đúng là cô rồi.

Và thế là rất tự nhiên anh cùng cô lui tới, tìm hiểu và quen nhau.

Hiện tại anh và cô đã quen nhau được ba năm.

Đợi cô ra trường, và anh ổn định được công ty, anh sẽ cầu hôn cô.

Đó là ý định của anh.
.
.
.
Nhưng hôm nay, anh lại nhìn thấy được một đôi mắt so với Sơ Nhi còn trùng khớp hơn với ánh mắt trong ký ức.

Cho nên anh miên mang suy nghĩ.

Ngẫm lại cũng phải thôi, Diệu Vy cùng Sơ Nhi là hai chị em ruột, mắt giống nhau là chuyện vô cùng bình thường a.

Cho nên, để bình ổn tâm tình anh dẫn Sơ Nhi đến nơi này, để hoài niệm và để khắc sâu hơn tình cảm đối với cô. Người đã cứu anh năm đó.

--------------------------------------