Chương 82
Hàn Thiên lòng nóng như lửa đốt. Khi anh chạy tới nơi đã thấy Vương Bảo An ngồi bó gối đầu gục xuống. Điều làm anh hoảng hơn nữa là cả người cô toàn là máu, chiếc váy trắng lem nhem thấm đẫm máu tươi.

“Bảo An…Bảo An.” Hàn Thiên vừa chạy đến vừa hét lớn tên cô.

Cho đến khi có một đôi bàn tay chạm vào vai, Vương Bảo An mới ngẩng đầu lên, mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều.

Như tìm được một nơi dựa vững chắc, Vương Bảo An nhào tới ôm chặt lấy anh.

Thấy cô như vậy lòng anh như trùng xuống đau nhói vô cùng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại ở bệnh viện trong bộ dạng này? Một loạt những câu hỏi được đặt ra trong đầu Hàn Thiên. Nhưng anh cũng không lên tiếng hỏi trong lúc này, cô cần được bình tĩnh lại.

Hàn Thiên ôm gọn thân thể nhỏ bé của người kia vào lòng rồi đi lên phía ghế. Sàn đất quá lạnh lẽo cứ như thế này cô sẽ bệnh mất.

Vương Bảo An cứ thế ôm anh cứng ngắc, Hàn Thiên đau lòng lau nước mắt cho cô.

“Mèo nhỏ, em đừng khóc.”

Cả hai cứ giữ nguyên tư thế ấy mặc kệ ánh mắt của mọi người.

Phải đến 15 phút sau, cô mới dần ổn định lại cảm xúc.

“Hàn Thiên.”

“Anh nghe.”

“Em sợ lắm, tại sao hết lần này tới lần khác đều nhắm vào em? Tại sao lần nào cũng hại đến những người bên cạnh em chứ?”

Ánh mắt Hàn Thiên liền trở nên u ám, anh cố đè nén nỗi tức giận đang từ từ bộc phát: ” Đã xảy ra chuyện gì từ từ kể anh nghe có được không?”

Vương Bảo An từ từ kể lại toàn bộ mọi chuyện đã diễn ra. Hàn Thiên càng lúc càng trở nên u ám, dọa mấy cô y tá đang đứng nhìn đều tản ra hết.

“Có kẻ nhắm vào em?” Hàn Thiên rít qua kẽ răng.

“Ừm, anh Lí Kiệt…anh Lí Kiệt vì cứu em mà đã…”

“Em yên tâm anh ta sẽ không sao đâu, anh sẽ không để anh ta chết. Em yên tâm đi ha.”

Hàn Thiên nắm lấy tay cô thấy có một mảng trầy xước anh liền xíu mày:”Em bị thương rồi, để anh đưa em đi xử lí vết thương.”

“Không…chừng nào anh ấy còn trong đó, em không đi đâu hết.”

Hàn Thiên bất lực thở dài, giọng anh nhẹ nhàng như đang dỗ một đứa trẻ: “Anh đã gọi cho Hàn Duệ tới, có nó rồi thì em không cần lo nữa. Quần áo của em cũng bẩn hết rồi cứ như vậy em sẽ bị nhiễm lạnh đó. Em mà bị làm sao anh sẽ rất đau lòng.”

Vừa hay Hàn Duệ cũng đã tới còn kéo theo hai người nữa là Tưởng Lam và Trình Nhất Hoan.

“Anh hai xảy ra chuyện gì?”

“Bảo An, con dâu của ta. Tại sao người con toàn máu thế này.” Tưởng Lam liếc ánh mắt sang Hàn Thiên:”Là con gây tai nạn?”1

Thấy đã có sự hiểu lầm cô vội xua tay rồi lên tiếng giải thích:”Bác không phải, không liên quan gì đến anh ấy.”

Hàn Thiên đầy mệt mỏi, anh nắm lấy tay cô: “Bảo An chuyện ở đây giao lại cho anh được không?” Em theo mẹ đi xử lí vết thương, nếu cứ như thế này em sẽ ốm mất.”

“Nhưng…”

“Bảo An xem như con nể mặt ta đi xử lí vết thương trước được không?”

Sau khi Tưởng Lam đỡ cô rời đi, Hàn Thiên tức giận đấm thẳng tay vào bức tường phía sau. Từ nãy đến giờ anh đã cố gắng kiềm chế để không dọa cô hoảng sợ.

Trình Nhất Hoan ghé sát lại tai Hàn Duệ: “Người vừa rồi là chị dâu?”

“Ừm.”

“Anh hai của cậu giấu kĩ quá đó.” Trình Nhất Hoan đã mấy lần dò hỏi nhưng chẳng lần nào thành công. Không ngờ lại có cơ hội gặp mặt trong tình cảnh này.

“Nhiều lời.” Hàn Duệ liếc anh ta một cái rồi đi đến chỗ Hàn Thiên.

“Anh hai xảy ra chuyện gì?” Hàn Thiên tức giận đến như vậy thì xem ra chuyện này không phải nhỏ.

“Có người nhắm vào em ấy. Em giúp anh bằng mọi giá phải đem kẻ đó đến đây.”

“Ừm.”

Trình Nhất Hoan và Hàn Duệ chạy ra xe lấy laptop sau đó cùng nhau hack vào toàn bộ camara an ninh của toàn thành phố.

“Anh hai toàn bộ hệ thống camara an ninh đều đã bị phá hủy.”

“Khốn khiếp.”

Bên ngoài phòng bệnh cả ba người đều dồn mọi sự tập trung vào khôi phục lại dữ liệu.

Kẻ đứng sau rốt cuộc là thế lực chứ?

Trong lúc cả ba đang cố gắng khôi phục thì ở một nơi khác cũng có kẻ đang cố ý ngăn chặn họ. Nụ cười của tên đó thấp thoáng ẩn hiện trong bóng tối càng thêm thập phần quỷ dị.

Phải mất hơn một tiếng đồng hồ, tên kia mới bị đánh lui, Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan chưa từng gặp phải đối thủ nào đáng gờm đến vậy. Dữ liệu dần được khôi phục lại.

“Anh hai tìm thấy rồi.”

Trên màn hình hiện lên hình ảnh của một chiếc xe đang lao từ phía con hẻm thẳng vào phía Vương Bảo An.

Người ngồi trên xe không rõ là nam hay nữ bịt kín mít. Hàn Duệ cố tình tua chậm lại để quan sát cho kĩ.

“Dừng lại.” Ánh mắt Hàn Thiên nhìn chăm chăm vào chiếc vào đeo tay bị lộ ra của người kia.

“Tần Uyển Nhi.” Hàn Thiên lạnh lẽo nói ra ba từ này.

“Gan của cô cũng lớn lắm.” Lí do trước đây anh tha cho cô ta một con đường sống là bởi cô ta đã từng đỡ thay anh một nhát dao. Nào ngờ chính sự mủi lòng này của mình lại vô tình trở thành một mối tai hại.

“Hàn Duệ lập tức đánh sập tất cả các mối làm ăn hiện tại của Tần thị, tuyên bố ra bên ngoài chỉ cần bấy cứ ai hợp tác với Tần thị thì đều coi như đang đối đầu với Hàn thị.” Mắt anh nổi lên một tia máu đỏ.

“Vâng.”

“Còn nữa bắt Tần Uyển Nhi ném vào tầng hầm chết chóc.”

Trình Nhất Hoan khẽ rùng mình một cái, anh ta kết giao với Hàn Thiên bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy anh tức giận như vậy.”