Diệp Vân lẳng lặng ngồi ngay ngắn, tiến vào trạng thái vong ngã.

Không biết qua bao lâu, hắn như rơi vào bên trong thần binh kim giáp, xung quanh đều là kim diễm cuồn cuộn. Đột nhiên hắn thấy một đôi mắt, một đôi mắt khó có thể hình dung: thanh tịnh, sâu lắng giống như một cái hồ không thể nhìn thấy đáy, mà lại giống như đôi mắt của hài nhi mới sinh, trong mắt không có nửa điểm tạp chất, trong trẻo, tinh khiết đến cực hạn.

Trái tim của Diệp Vân liền run lên bần bật.

Đột nhiên trong đôi mắt này bắn ra hai đạo quang hoa, một đen một trắng, lập tức hội tụ lại một chỗ tạo thành một đoàn quang ảnh, 'bá', quang ảnh đen trắng liền bắn thẳng đến, chui vào thiên linh trên đỉnh đầu của hắn.

Oanh!

Toàn thân Diệp Vân chấn động, chỉ cảm thấy một luồng man lực tràn đầy tiến vào thân thể, che khuất toàn bộ mọi thứ.

Cái này đến nhanh mà đi lại càng nhanh, chỉ trong chớp mắt, Diệp Vân mở hai mắt ra thì phát hiện mình vẫn đang ngồi ngay ngắn chính giữa trong căn phòng nhỏ của mình.

Trong mộng cảnh, một màn kia lại xuất hiện. Hơn nữa lần này nhìn càng rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt kia, dù cho Diệp Vân sống trên nghìn năm cũng không thể nào quên được nó.

Diệp Vân chậm rãi thở ra một hơi, tâm thần liền tiến vào trong cơ thể. Trong chốc lát, hắn nhìn thấy trong lồng ngực của mình, tại huyệt Thiên Trung, một quang ảnh đen trắng đan xen nhàn nhạt, như ẩn như hiện tại đó.

Quang ảnh đen trắng xuất hiện đây là lần đầu tiên trong thần thức của Diệp Vân.

“Thì ra ngươi vẫn một mực trốn ở đây sao?” Diệp Vân vô cùng vui sướng, những ngày này hắn vẫn luôn muốn tìm ra chỗ của quang ảnh ẩn náu nhưng vẫn không thấy, giờ này nó lại hiện ra một cách rõ ràng.

Quang ảnh đen trắng ngưng tụ thành một viên quang cầu hơi nhỏ, phảng phất như hiểu tâm ý của hắn, nó hơi hơi nhảy lên. Ngay khi Diệp Vân muốn quan sát một cách kỹ càng hơn thì tiểu cầu đen trắng này lập tức chui vào huyệt Thiên Trung, sau đó biến mất vô ảnh vô tung, tiêu tán không thấy đâu nữa.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Vân khẽ giật mình, cẩn thận quan sát nửa ngày nhưng vẫn như cũ, không tìm được bất cứ tung tích gì.

Nhưng nó đã xuất hiện, có nghĩa là nó vẫn đang ẩn nấp ở đâu đó trong người mình.

Đôi mắt kia…, Diệp Vân khẽ nhăn mày, chỉ cảm thấy quang ảnh đen trắng thần bí và đôi mắt kia có quan hệ rất lớn.

“Sư huynh?” Đúng lúc này, một âm thanh yếu ớt vang lên.

Diệp Vân khẽ giật mình, quay đầu lại liền lắp bắp kinh hãi. “Hai viên linh thạch trung phẩm đã luyện hóa xong rồi ư?”

Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! . . . . .

Từng tiếng chuông du dương đột nhiên vang lên, lượn lờ xung quanh ngọn núi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Đây là tiếng chuông triệu tập tất cả đệ tử tạp dịch tham gia thí luyện, đại thí không phải mười ngày sau mới bắt đầu sao?”

Vừa rồi vẫn còn bị thiên phú tu hành của Thẩm Mạc khiến cho Diệp Vân khiếp sợ, không thể tin được, sau đó mới nhìn về phía cửa sổ, hướng tới đỉnh núi.



Khảo hạch đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông, ba năm một lần, chỉ cần tu vi đạt đến Luyện Thể Cảnh nhất trọng đều có thể tham gia.

Diệp Vân và Thẩm Mặc đứng trên một quảng trường rộng lớn, bốn phía xung quanh có vô số đệ tử tạp dịch, khoảng chừng mấy ngàn người.

Ngoài đỉnh chính của Thiên Kiếm Tông còn có bốn ngọn núi khác, đó là Vô Ảnh, Tuyệt Kiếm, Lãm Nguyệt và Trích Tinh. Một một ngọn núi lại quản hạt hơn mười ngọn núi nhỏ. Diệp Vân và Thẩm Mặc ở trên Thiên Chúc Phong, thuộc sự cai quản của Vô Ảnh, chuyên môn chịu trách nhiệm thu thập kinh dược, luyện chế một số đan dược cần thiết cấp thấp dùng hàng ngày cho tông môn, cũng tương đương với một đan tông cỡ nhỏ.

Thiên Chúc Phong lại quản hạt hơn mười chỗ, nào là dược cốc, linh điền, cốc thu thập linh thảo.

Lúc này Diệp Vân và Thẩm Mặc đang đứng trên một quảng trường của Thiên Chúc Phong, nơi này đã tu tập chừng bốn nghìn đến năm nghìn tên đệ tử tạp dịch, phân biệt đến từ những dược cốc, linh điền và thu thập cốc. Tất cả những đệ tử tạp dịch này đối với thời gian tổ chức thí luyện này cũng có chút kinh nghi bất định, nhưng mà lúc này cũng không dám thở mạnh một tiếng nào.

Phía trước bọn hắn một trăm trượng, trên bầu trời là một thanh thần kiếm đen kịt lập lòe, lúc ẩn lúc hiện, tản ra những đạo kiếm khí lăng lệ ra bốn phướng tám hướng. Kiếm quang lập lòe trên không trung, sau đó lại hướng về phía Vô Ảnh phong rồi hội tụ tại đó.

Vô Ảnh phong bên trong kiếm quang, tựa hồ như cùng hòa lẫn với ánh sáng ngàn dặm của ngọn thần kiếm cực lớn của Thiên Kiếm Tông, khí tức mơ hồ tương liên với nhau.

Diệp Vân trước đây chẳng qua chỉ có thể nhìn về phía những kiến trúc như ẩn như hiện trong mây mù của Thiên Chúc Phong, trong lòng không biết bao nhiêu lần phát thệ là nhất định sẽ trở thành đệ tử chính thức của Thiên Chúc Phong Thiên Kiếm Tông. Nhưng mà hiện tại, mặc dù nhìn về phía kiếm quang kinh người này, trong lòng hắn lại sinh ra một loại khí tức nhàn nhạt muốn chống lại.

Nếu như trước kia thì là kính sợ thần phục, muốn ở bên dưới kiếm quang bái lạy để trở thành đệ tử, nhưng hiện tại hắn tham gia thí luyện chỉ là muốn nắm giữ phương pháp tu tiên, muốn đạp trên kiếm quang như vậy, bước lên tiên lộ vô tận.

Bên cạnh hắn, tất cả những đệ tử tạp dịch đều bị thanh thần kiếm này tản ra uy áp ép cho chấn động tâm thần, hô hấp cũng không được bình thường, thân thể cứng nhắc, hâu như không thể nào tự chủ được động tác, nhưng mà hắn sau khi hít sâu một hơi thì loại cảm giác này liền biến mất.

Hắn hơi nheo mắt lại, chống lại sự chói mắt, nhìn về thanh thần kiếm đen kịt này.

Hắn có một cảm giác mơ hồ là, thanh thần kiếm này ngoại trừ ẩn chứa một lực lượng tràn đầy ra thì có có bao hàm cả quy tắc thiên đạo, nếu như có thể tìm hiểu quy tắc này thì tu vi nhất định sẽ tăng mạnh, đột phá Luyện Thể Cảnh, đạt tới giai đoạn thứ hai là Luyện Khí Cảnh dễ như trở bàn tay.

Diệp Vân lẳng lặng đứng đó, khép hờ đôi mắt lại, muốn cảm thụ quy tắc ẩn chứa trong thanh thần kiếm kia, dù sao chỉ là một chút thì sau này cũng có sự trợ giúp nhất định cho việc tu luyện sau này.

Đột nhiên Diệp Vân cảm thấy đạo quang ảnh trắng đen trong cơ thể mình, đã hơn mười ngày không có xuất hiện bỗng nhiên hiện lên, lập tức khiến cho hắn tai thính mắt tinh, trong đầu thanh tịnh. Tuy hai mắt khép hờ, nhưng Diệp Vân lại có một loại ảo giác, khoảng cách của thanh thần kiếm kia lại đang tiến lại gần hắn, tựa như có một tia khí tức chậm rãi thổi qua, chui vào trong cơ thể hắn.

Tia khí tức vừa nhập vào cơ thể thì Diệp Vân cảm thấy sâu trong đầu mình, một đạo thanh lực thuần khiết cực hạn đột nhiên xuất hiện, lập tức hội tụ lại một chỗ, tựa hồ như đang hình thành một viên cầu, hơi lóe lên rồi lại tiêu tán đi.

Keng…

Tiếng chuông thanh thúy du dương bỗng nhiên truyền đến, quanh quẩn giữa thiên địa.

Diệp Vân lập từ trong cảm giác kỳ diệu này, phục hồi lại tinh thần, hai mắt mở ra, thanh thần kiếm tựa hồ gần trong gang tấc lại trở về trên không trung cách hắn trăm trượng, lẳng lặng tản ra liếm quang lăng lệ.

“Hả, Luyện Thể tứ trọng? Không tệ.” Bên cạnh Diệp Vân bỗng nhiên vang lên một âm thanh kinh ngạc.

Lông mày Diệp Vân nhăn lại, theo bản năng quay đầu sang. Một gã nam tử thanh niên mặc cẩm bảo, tay cầm quạt xếp đang cười với hắn.

“Ở độ tuổi như vậy mà có thể tu luyện đến cảnh giới này, tiềm lực cũng tốt đó, tiền đồ không thể hạn lượng. Rất tốt, ngươi về sau hãy theo ta, làm tùy tòng của ta. Nhớ kỹ, ta là Đoạn Thần Phong, đến từ kinh đô Đoàn gia.” Nam tử thanh niên thu lại chiếc quạt, gật đầu nói với Diệp Vân.

Diệp Vân khẽ giật mình, nếu là tồn tại như Tần Thiên Hàn nói với hắn như vậy thì hắn mới phải ẩn nhẫn, nhưng loại này nhìn qua cũng chỉ là người đến tham gia thí luyện, vừa gặp mặt liền nói ra những lời này với hắn, trong mắt hắn liền tuôn ra một luồng hàn ý lạnh thấu xương.

“Kinh đô Đoàn gia, là cái quái gì chứ?” Hắn cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng hếu, trông như một con dã lang.

Đoạn Thần Phong cũng khẽ giật mình, hắn sống đã mười tám năm, chưa từng có người nào dám nói chuyện như thế với hắn.

Người nào mà lại không biết Đoạn gia chính là họ vua tại Tấn quốc.

“To gan!”

Phía sau hắn, ba người đồng thời quát lên chói tai, bước lên một bước, uy thế mãnh liệt, sát ý ngưng tụ, vậy mà đều là võ giả Luyện Thể Cảnh tứ trọng.

“Các ngươi dám động thủ ở đây sao?” Diệp Vân tiếp tục cười lạnh.

Tại nơi thí luyện còn dám ra vẻ ta đây thì quả thật là ngu ngốc, bằng vào điểm này đều có thể thấy đây đều là những tên cuồng vọng vô tri, đối với việc tu tiên cũng không thể tiến xa được.

Đoạn Thần Phong khoát tay ngăn ba người kia lại, hứng thú nhìn Diệp Vân, nói: “Tốt, nhưng ta sẽ cho ngươi biết, ngươi chắc hẳn sẽ hối hận, không chừng sau này còn muốn xin theo ta.”

Dứt lời, hắn khẽ quạt chiếc quạt xếp, quay người rời đi.

Diệp Vân nhíu mày, cảm thấy người này chỉ có thể dùng từ ngu ngốc để hình dung.

Trong tông môn tu tiên, bất cứ người nào dù trong trần thế là người quyền quý nhưng tại đây căn bản không thể dùng vào đâu được, ở đây nói chuyện, chỉ có thể dựa vào tu vi.