Keng keng keng.

Tiếng kunai và kusanagi va chạm nhau liên tiếp vang lên. Sasuke và Karuki đang giao chiến với nhau, nhưng tuyệt nhiên vẫn không có ai sử dụng Mangekyou Sharingan.

Người sử dụng Susanoo đầu tiên là Sasuke. Cậu tạo một lớp xương bao quanh cơ thể, vươn cánh tay của Susanoo ra với ý định bắt lại Karuki.

Rầm. Một cánh tay bằng xương đập vào tay Susanoo của Sasuke, khiến Sasuke phải lùi về phía sau.

Sasuke ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên Sasuke nhìn thấy Susanoo của Karuki. Nó có màu vàng kim sáng loá và toả ra một cảm giác ấm áp hơn so với Susanoo của Itachi, và khác hẳn cảm giác lạnh giá của Susanoo tím mà cậu sở hữu.

Sasuke không dám nhìn lên đôi mắt Karuki, bài học từ trận chiến với Itachi lần trước đã khiến cho cậu hiểu được rằng đôi mắt của cậu vẫn không thể nhìn xuyên qua ảo thuật mà Itachi tạo ra. Sasuke có thể không phải là một ninja chuyên về loại hình ảo thuật chiến đấu như Itachi, nhưng Karuki thì chắc chắn phải, cậu đã nhận ra điều đó từ sau cuộc thi chuunin 3 năm trước. Và Shisui cũng như thế, ảo thuật của anh ta quá mạnh. Cậu đã suýt bại dưới tay Shisui lúc nãy, nếu như không có một samurai ngu ngốc gây ra lỗi lầm, và anh ta phải dùng Susanoo của mình để bảo vệ những người ở đó.

Sasuke biết rằng mình là kiểu Uchiha chuyên về loại hình tấn công hơn là ảo thuật, vì vậy cậu phải tránh không nhìn vào mắt của Karuki, và cô ta sẽ mất đi lợi thế.

Sasuke có thể nghĩ ra điều đó, thì đương nhiên Karuki cũng có thể nghĩ đến. Thực sự thì cô không cần thiết phải sử dụng đôi mắt để tạo ra ảo thuật, nhưng những ảo thuật đó hoàn toàn không có tác dụng với một người sở hữu Mangekyou Sharingan như Sasuke. Vậy nên hiện tại cô không thể sử dụng được ảo thuật.

Thế nhưng, Karuki không phải dạng người chỉ biết sử dụng ảo thuật.

Cô phát động Susanoo, một lớp, rồi hai lớp áo giáp bao bọc xung quanh bộ xương trơ trọi. Cô trừng lớn đôi mắt, ngay lập tức, Susanoo màu vàng kim lao về phía Sasuke, một lỗ thủng to lớn được tạo ra ở cái tường phía sau chỗ Sasuke vừa đứng, còn Sasuke thì đã vòng ra phía sau cô.

Sasuke trừng mắt, phi thân đến gần Karuki chuẩn bị một kích tấn công.

Vậy là Karuki cũng giỏi về cận chiến như Shisui. Đây là điều Sasuke nhận ra, và cậu đã có đối sách.

Bỗng chốc, một giọng nói vang lên :

- Phí độn : thuật axit!

  Sasuke bỗng bừng tỉnh, cậu nhìn ra xung quanh, phát hiện đây không còn là phòng hội nghị của Ngũ đại Kage, mà là cái hành lang ở bên đó, và bức tường bên cạnh cậu, bức phía sau Karuki đều đã bị một thứ gì đó như dung nham bị khô lại bịt kín.

- Đây là Dung độn của Mizukage. Em không thoát được đâu, Sasuke - Karuki tăng nồng độ axit trong không khí lên

Sasuke liếc nhìn, Susanoo của cậu đang dần tan chảy.

Sasuke liếc nhìn bàn chân của Karuki.

- Không cần phải thắc mắc đâu, ngay từ lúc bắt đầu khi chúng ta chạm mắt nhau, em đã trúng ảo thuật rồi - Karuki trừng to đôi mắt, thứ hoa văn phức tạp tựa như một cái bánh răng sắc nhọn đan xen trong đôi mắt đỏ như máu của cô :

- Chị sẽ bắt em lại, Sasuke

- Tại sao? - Sasuke hỏi

Karuki trầm mặc.

- Tại sao??? - Sasuke gào to hơn nữa :

- Tại sao??? Tại sao các người không nói cho tôi sự thật về Itachi? Tại sao các người lại lừa tôi? Các người coi tôi là cái quái gì???

Karuki hơi mím môi lại :

- Nếu như em biết thì sao chứ, Sasuke? Nhìn thực tại này đi, đây là điều mà em chọn lựa

- Đừng có đùa với tôi! Cái làng chết tiệt này đã khiến cho Itachi phải mang cái danh phản tặc!!!  Vậy mà bây giờ chị lại bảo vệ chúng??? Chị là em gái của Uchiha Itachi! Là một Uchiha, Uchiha Karuki!!! - Sasuke gào to lên với một giọng nói đầy căm phẫn và đôi mắt tựa như con dã thú

Karuki nhìn Sasuke một lúc lâu rồi mới nói :

- Sasuke, em không có quyền phán xét chị, cũng như chị không có quyền phán xét em. Và cả hai chúng ta đều không có quyền phán xét lựa chọn của Itachi. Đây là điều mà nii-san của chúng ta đã chọn lựa, Sasuke - Karuki nhìn Sasuke với một đôi mắt đầy kiên định, dường như nó vẫn chưa bao giờ thay đổi :

- Và tất cả những gì chị muốn làm, là bảo vệ những gì mà Itachi muốn bảo vệ, Sasuke

- Tôi không... cần biết - Sasuke gằn giọng :

- Tôi sẽ... phá huỷ những thứ đã dồn Itachi vào đường cùng

Karuki nhìn Sasuke một lúc lâu không nói gì, cô khẽ cúi mặt xuống nhìn đôi bàn tay mình, rồi lại ngẩng mặt lên nhìn Sasuke, cô nở một nụ cười buồn, đôi mắt hơi rũ xuống :

- Vậy à...

Sasuke bỗng nhiên khuỵu người xuống, ho ra máu liên tục. Susanoo bao bọc quanh thân thể cậu bắt đầu yếu đi... Sasuke cảm thấy xương cốt tựa như muốn vỡ vụn ra.

Thì ra đây chính là cảm giác mà anh Itachi đã phải chịu đựng.

Bỗng chốc, hai khối thân thể màu trắng mọc ra từ thân thể của Sasuke và Karuki, quấn quanh 2 người họ.

Karuki nhíu mày, chakra của cô đang bị hấp thu. Karuki liếc mắt nhìn Sasuke một cái, 3 giây sau, cô sử dụng Phí độn giết chết tên Zetsu đang quấn quanh mình.

Ầm, bức tường nham thạch bên cạnh Sasuke đã bị phá huỷ.

Karuki tặc lưỡi một cái, đôi tay nhanh chóng kết ấn giảm nồng độ axit trong không khí xuống. Khi cô chạy vào trong phòng hội nghị đã thấy Ngũ đại Kage cùng tuỳ tùng tập hợp đông đủ, và ở bên trên, một tên đeo mặt nạ mặc trang phục của Akatsuki đang vác Sasuke trên vai.

Uchiha Madara.

Không...

Uchiha... Obito.

Người hùng trên trận cầu Kannabi của Konoha.

Trớ trêu thay...

Uchiha Karuki đứng đằng trước Tsunade cùng Shisui, làm tròn trách nhiệm của một cận vệ Hokage.

Uchiha Obito tỏ ra vẻ rất thảnh thơi khi dịch chuyển Sasuke và một cô gái tóc đỏ có tên Uzumaki Karin vào không gian của mình, bình tĩnh ngồi xuống, kể cho các Kage nghe về kế hoạch Nguyệt Nhãn. Kể cả khi yêu cầu giao ra Bát Vĩ và Cửu Vĩ của hắn bị bác bỏ, giọng nói của Uchiha Obito cũng chẳng có cảm xúc gì cho lắm. Hắn chỉ là bình tĩnh tuyên bố :

- Chiến tranh thế giới ninja lần thứ IV, bắt đầu!

Karuki trầm mặc.

Cuối cùng thì chiến tranh cũng đến rồi.

...

Karuki và Shisui đang cùng với Tsunade di chuyển đến chỗ Naruto sau khi nghe tin thằng nhóc tóc vàng ngáo ngơ ấy đang ở Thiết quốc.

Trời vẫn đang đổ tuyết lớn.

- Karuki - Tsunade đi đằng trước không hề quay đầu lại

Karuki khẽ trả lời :

- Vâng, thưa Hokage-sama

Tsunade liếc mắt nhìn cô rồi nói :

- Tại sao lúc nãy ngươi không bắt giữ Sasuke? - Bà không để lộ cảm xúc gì nhiều trong giọng nói của mình :

- Ta thừa nhận là Sasuke hiện tại rất mạnh, nhưng nếu để đánh bại ngươi, nhiêu đó là chưa ngủ. Và ngươi đã có vô số cơ hội để giết nó, đó là chưa kể việc ngươi đã giấu giếm việc tên Zetsu đã bám vào cơ thể chúng ta

Karuki khẽ trầm mặc rồi trả lời :

- Vậy tôi chắc ngài cũng đã nghe lời tôi nói, Hokage-sama. Tôi muốn bảo vệ những thứ mà anh Itachi muốn bảo vệ, và anh Itachi muốn Sasuke có thể sống an bình - Cô nhìn về phía trước, đôi mắt tràn đầy sự kiên định chưa bao giờ thay đổi :

- Tôi là một shinobi của Konoha, nhưng trên hết, tôi cũng là chị gái của Sasuke

Tsunade nhìn Karuki một lúc rồi cụp mắt xuống nhìn đoạn đường dài đầy bão tuyết mịt mù ở phía trước.

Sasuke thật kì lạ. Cậu ta tưởng chừng như không có gì cả, nhưng thật ra cậu ta dường như lại có tất cả. Những người bạn luôn mong muốn cậu ta trở về, những thuộc hạ trung thành nguyện bảo vệ cậu ta, và những người thân luôn dang đôi tay chào đón cậu ta trở về khi mệt mỏi.

Kể từ rất lâu trước kia, Tsunade đã nhận ra. Người như Uchiha Karuki tưởng chừng như chẳng quan tâm gì đến Sasuke, đến mức mà ở trong tối đã có vô số người kín đáo phê bình cô ta máu lạnh, không quan tâm đến người thân. Nhưng thật ra, một người như Uchiha Karuki lại yêu Sasuke hơn bất cứ ai hết, nhưng tình yêu ấy quá nội liễm, giống như Uchiha Itachi vậy. Nhưng nếu như Uchiha Itachi dùng thực lực và mạng sống của mình để Sasuke trưởng thành, có cơ hội quay trở về làng, thì Uchiha Karuki lại dùng khả năng của mình để che chở Sasuke trong thầm lặng. Chỉ riêng việc cô ta dám ở dưới mí mắt Ngũ đại Kage giấu giếm việc tế bào Zetsu đã xâm nhập vào cơ thể các Kage và để im cho nó hồi phục chakra cho Sasuke là đủ hiểu cô ta dám vì Sasuke mà có thể làm ra những chuyện gì. Sự yêu thương của Karuki có thể thầm lặng, nhưng tuyệt đối sẽ không thua kém Itachi một chút nào cả.

Tsunade thở dài. Nếu sau này Uchiha Sasuke muốn tấn công làng. Vậy thì...

Đôi mắt Tsunade trở nên kiên định. Cho dù có là bất cứ ai, nếu như dám động đến làng, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ!

...

Cuộc gặp mặt với Naruto đã kết thúc. Có vẻ như cậu ta vừa xảy ra tranh chấp với Sakura về việc giết Sasuke. Trước khi rời đi, Karuki nhìn Naruto một lúc lâu rồi khẽ nói :

- Cảm ơn cậu

Karuki nhìn về phía xa xa. Bỗng nhiên, cô quay đầu lại.

Trời nổi gió tuyết dày đặc khiến cho lòng người lạnh giá và mệt mỏi đến như thế. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn thấy thân ảnh của chàng trai tóc đen đứng giữa trời tuyết ấy, Karuki bỗng cảm thấy lòng mình thật ấm áp.

Đôi mắt cô hơi nhoè đi, tiến lại gần thân ảnh ấy.

Shisui nở nụ cười nhìn cô, đôi mắt đen láy của anh cong cong như vầng trăng khuyết.

Ấm áp như thế...

Rực rỡ đến thế...

Cô đặt tay mình vào tay Shisui.

- Đi thôi - Shisui nghiêng đầu, mái tóc xoăn hơi rũ xuống :

- Hokage-sama đang đợi kìa

Karuki mỉm cười nhìn anh. Hơi ấm vấn vương xung quanh.

Thời gian tựa như ngưng đọng lại.