Công chúa Tsunade đã trở về làng và chuẩn bị cho lễ nhậm chức tân Hokage. Karuki cùng Shisui cũng không được phép nghỉ ngơi, ngay lập tức công tác chuẩn bị lại chồng chất thành một đống. Tuy là tộc nhân của Uchiha nhưng cả hai lại là tâm phúc của ngài đệ Tam nên đều rất được mọi người tin tưởng, đặc biệt là Jiraiya đại nhân.

 Karuki không gặp quá nhiều khó khăn trong việc thu xếp mọi thứ, việc nào ra việc đấy, giống như đã từng làm qua rất nhiều lần. Hầy, chỉ là sau khi xong vụ này, cô lại bị ném cho một cái nhiệm vụ ngoài làng gì gì đấy. Cái này thì phải kể đến công của cái tên Kakashi kia. Bao nhiêu nhiệm vụ hắn cần làm thì đều viện vào lí do phải nằm viện mà đẩy cho cô hết, thật là đắng lòng mà!

 Nhưng dĩ nhiên Karuki cũng chả ngu mà đi một mình. Ngay lập tức, cô liền túm cổ tên Shisui còn đang mải tán dóc kia và kéo hắn đi cùng, Hừ, cô không được nghỉ ngơi, cớ gì hắn lại được hưởng lợi!

 Karuki cắn một miếng lương khô, mắt chăm chú nhìn vào tấm bản đồ trên tay. Con chồn Hozuki ở bên cạnh kêu lên :

- Chủ nhân, cho dù ngươi có muốn ăn kham uống khổ thì cũng không thể kéo ta vào gặm lương khô cùng chứ! Ta không có thích mấy cái này đâu...

 Karuki liếc một ánh nhìn khinh bỉ về phía nó, nở nụ cười châm chọc :

- Hozuki à, chẳng phải mấy bữa trước ngươi bảo là mình đang béo lên sao? Ta đây là đang tạo điều kiện cho ngươi giảm bớt độ "phì" đấy chứ! Ây da, không cần cảm ơn đâu! Ta đây biết mình tốt bụng rồi, ngươi quả là có phúc tám đời mới gặp được một chủ nhân như ta đấy – Cô hếch mũi, làm bộ tự kiêu

 Hozuki chỉ đành nuốt nước mắt trong lòng...

- Này, Karuki, anh lấy nước về rồi này! – Shisui bước đến, trên tay là hai ống trúc đựng nước vừa lấy về từ dòng sông gần đó

 Karuki gật đầu, tiện thể ngồi xổm xuống đưa cho con chồn kia thêm mấy miếng lương khô, vỗ lưng nó ra chiều an ủi sâu sắc

 Shisui cười cười, thầm cảm thán cho con thú triệu hồi đáng thương kia. Ây, chọn ai không chọn lại đi kí khế ước với cái cô chủ nhân như thế này, xem ra mắt nhìn người của con chồn này cũng không được tốt cho lắm.

 Nếu như Hozuki mà biết được những gì mà Shisui đang nghĩ, hẳn sẽ hộc máu mà chết luôn. Gì, rõ ràng lúc đầu một phần lí do ta kí khế ước là do cái cô tóc đen kia cũng rất hiền. Ai mà ngờ được càng quen lâu thì càng... biến chất!

- Thôi nào, thư giãn một chút đi! Chúng ta làm nhiệm vụ này tầm một, hai ngày nữa là xong mà – Shisui đương nhiên biết lí do mà Karuki bắt cả đám phải gặm lương khô, có lẽ là do bản tính đang cau có đây mà

 Cô thở dài một tiếng rồi gật đầu, đặt con chồn trắng kia lên vai rồi tiếp tục đi theo Shisui làm nhiệm vụ.

 Đến chiều ngày hôm sau, cả hai người trở về làng, nhưng chào đón họ lại là bầu không khí căng thẳng tại văn phòng Hokage. Sắc trời không được tốt lắm...

- Sasuke đã rời làng và đi theo Orochimaru – Tsunade nói, hai tay chống cằm khiến cho không khí càng ngột ngạt hơn

 Shisui lo lắng liếc mắt sang nhìn Karuki, chỉ thấy cô ấy khẽ nhíu mày, ngoài ra không còn bất kì biểu cảm nào khác.

 Karuki gật đầu rồi quay trở về căn hộ của mình. Sasuke rốt cuộc cũng đã bỏ đi, mọi thứ thật nực cười. Chung quy mà nói, có lẽ cho dù cô có cố gắng thay đổi mọi chuyện đến mức nào đi chăng nữa, cái gì cần xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra. Bỗng chốc cô cảm thấy thật mệt mỏi, chỉ muốn buông bỏ hết mọi thứ cho xong việc.

...

 Shisui gõ cửa đã một lúc lâu, vẫn không có ai trả lời. Anh thở dài một tiếng rồi móc ra 2 thanh kim loại chuyên dùng để phá khóa. Đây là một công việc quá mức quen thuộc đối với một cựu Anbu như anh.

 Hương rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cho Shisui phải nhíu mày lại. Anh bước vào trong phòng khách, mùi rượu càng nồng hơn.

 Karuki đang ngồi tựa lưng vào cửa kính, đầu tóc hơi rối, bên cạnh là một đống chai lọ lăn lóc.

 Một luồng gió lạnh thổi vào phòng khiến cho tấm rèm cửa bay phấp phới, mái tóc của cả hai cũng lay động theo chiều gió. Karuki hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không hề để ý tới người vừa bước vào.

 Cô với tay định lấy chai rượu ở gần đấy nhưng Shisui đã nhanh hơn một bước, anh túm lấy tay cô, mày khẽ chau lại.

- Đừng uống nữa, không tốt đâu! – Anh nhắc nhở

 Karuki dùng một tay văng Shisui ra, tay còn lại khẽ đỡ trán, đầu cúi thấp. Sợi dây buộc tóc bị đứt khiến cho mái tóc cô trông càng rối hơn.

 Shisui chỉ đứng nhìn, cầm lấy chai rượu đặt ra chỗ khác rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Bỗng thấy Karuki ngẩng mặt lên, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt mang theo ý cười nồng đậm.

- Thật là vô dụng mà! – Cô nhìn vào tay mình khẽ nói

 Có lẽ là do tác dụng của rượu mà khuôn mặt cô ấy rất đỏ, đôi mắt trong đêm tối giống như có ánh đèn chiếu vào mà trông rất sáng.

 Một chiếc lá rơi vào phòng, Karuki đưa tay ra đỡ lấy nó, ý cười trên khuôn mặt càng sâu hơn. Cô ngước mắt lên hỏi chàng trai ở bên cạnh :

- Thảm hại không?

 Shisui lắc đầu. Karuki đột nhiên bật cười thành tiếng. Rất lâu, rất vang... Tiếng cười nửa vui mừng nửa ngặt nghẽo. Cô định mở miệng nói, nhưng ngay lập tức, một vòng tay ấm áp đã ôm cô vào lòng. Karuki mở to mắt ngạc nhiên, thân thể khẽ run lên một cái.

- Em có thể khóc, ở đây không có ai cả! – Shisui nói

 Karuki càng ngạc nhiên hơn. Đôi tay trong vô thức ôm lấy bờ vai của người kia. Một tiếng nức nở nhỏ truyền ra. Cô đã rất cố gắng để kiềm chế nước mắt, môi cũng đã cắn đến mức bật cả máu. Nhưng tất cả mọi thứ đều vô dụng.

- Cứ khóc đi! Để lâu trong lòng có quỷ! – Shisui vỗ đầu cô an ủi

 Tiếng khóc của cô truyền ra rất lâu, giống như một lời thủ thỉ. Nhưng rồi nó cũng trở nên dai dẳng và vang xa hơn. Karuki hiểu, cô đã quá nghiêm khắc với bản thân mình, không cho phép mình trở nên yếu đuối như những người khác. Bất cứ lúc nào cô cũng phải cố gắng để làm một chỗ dựa vững chắc cho người thân của mình. Lâu dần rồi cũng thành quen, cô nghĩ mình sẽ không biết mệt. Nhưng hóa ra, gạt bỏ nó đi mới là điều làm cho cô cảm thấy bình thản nhất. Lòng tự trọng là gì? Nó có giúp cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn không? Có giúp cô cứu được người thân của mình không?

...

 Đời này, ai có thể khiến cho ngươi buông bỏ hết tâm tình mà khóc thật lớn?

 Chỉ có thể trả lời, đó là người yêu ngươi.

...

 Có lẽ là mãi đến bây giờ rượu mới phát huy tác dụng, Karuki sau khi khóc ướt đẫm vai áo Shisui xong liền nhắm mắt lại ngủ. Khóe mắt cô sưng tấy, nhưng điều đó lại khiến cho chàng trai trẻ Uchiha cảm thấy an tâm hơn.

 Anh bế cô lên, sắp xếp mọi thứ trong phòng ngủ của Karuki thật cẩn thận rồi đắp chăn cho cô. Bản thân thì dọn dẹp đống chai lọ lăn lóc khắp nơi ở phòng khách rồi nằm ngủ trên ghế sofa.

------------

 Sáng sớm.

Karuki lờ mờ mở mắt, cảm thấy đầu rất đau. Cô đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Một giọng nói quen thuộc truyền đến :

- Em dậy rồi à?

 Shisui đỡ cô ngồi dậy, đưa ra một bát canh đã nguội bớt :

- Uống đi, thuốc giải rượu đấy!

 Karuki nhận lấy bát canh, từ từ để chất lỏng trôi vào cổ họng, cảm thấy đầu óc thông thoáng hơn rất nhiều.

- Em mau vệ sinh cá nhân đi rồi ra ngoài ăn sáng – Shisui cầm lấy cái bát không, dặn dò rồi bước ra ngoài

 Cô thở dài một tiếng, mở tủ lấy bộ quần áo ra rồi bước vào phòng tắm. Nước chảy xối xả xuống nền đất.

 Karuki lau khô tóc, cái khăn tắm chẳng mấy chốc đã ướt sũng. Cô bước vào phòng khách, trên bàn đã có sẵn hai cái đĩa nhỏ đựng gia vị.

- A, em xong rồi à? – Shisui bắc ra một cái nồi đặt giữa bàn, hương thơm tỏa ra khắp phòng

 Cô gật đầu ngồi xuống tấm đệm. Shisui mở vung ra, là một nồi cháo thịt băm giã nhuyễn với cà rốt, trông rất ngon miệng

- Ăn đi này! – Anh ta cười một cái rồi múc cho cô một bát cháo nhỏ

 Một ngày mới tại Konoha cứ thế bắt đầu...