Ánh mắt Lưu lão đại kiên định, vẻ mặt không phải ông lão không được.
"Khụ khụ -- lão ấy à..." Ông lão cười hiền hậu, ông giơ hai bàn tay đeo găng tay da lên: "Lão già rồi,cảm giác không tốt, hồi trước còn sờ chết người nữa...!Lưu lão đại, nếu cậu không ngại,lão..."
Lưu lão đại thấy tởm, hắn lui về sau một bước: “Được rồi được rồi,lão già hết hạn sử dụng."
Lưu lão đại đạp Vu Đồng một cái: “Thôi mày tới đi."
"Được được." Vu Đồng thở phào, cô lau nước mắt vẫn còn vương trên mặt: “Lưu lão đại, em phải đứng lên mới được."
"Đứng lên." Lưu lão đại lại đạp Vu Đồng một cái.
Vu Đồng run rẩy đứng dậy, cô phủi đất cát trên người, rồi lau tay qua loa lên quần áo: “Lưu lão đại,anh đừng chê nha."
Lưu lão đại cau có gật đầu.
Vu Đồng thu hết lại những biểu cảm vừa rồi, vẻ mặt cô bình tĩnh như nước, hai bàn tay thuôn dài tinh tế chạm vào đầu Lưu lão đại,lòng bàn tay ấm áp khiến Lưu lão đại đang cáu kỉnh cũng bình tĩnh lại.
Ông lão híp mắt nhìn, trong lòng vừa yên tâm vừa kiêu ngạo.

Đây chính là điểm kỳ diệu của thầy sờ cốt, khi được họ SỜ,người ấy sẽ cảm nhận được sự ấm áp yên bình ban sơ nhất của con người.
Ngón tay Vu Đồng đặt nhẹ lên xương đính, xương đỉnh mượt mà đầy đặn, xương thái dương bên trái hơi nhô lên,ngón tay chuyển đến xương trán,hơi lõm xuống,xương mũi thấp,xương lệ không đối xứng, xương gò má lồi,nhưng xương hàm trên lại...!có hình dáng rất tốt.
Vu Đồng phải nhìn hắn với con mắt khác,xương hàm trên nằm ở giữa mặt,nếu phải so sánh thì xương hàm trên chính là móng nhà khi xây nhà, vô cùng quan trọng.
Lúc đầu, đầu của Lưu lão đại vốn là bộ xương tệ nhất mà Vu Đồng từng sờ, nhưng xương hàm trên có hình dáng rất tốt khiến cả mặt tươi sáng lên không ít.
Vu Đồng sờ lướt qua cả mặt một lần rồi thu tay lại, cô cười ý tứ.
Lưu lão đại thấy Vu Đồng nhởn nhơ cười ở bên cạnh,tâm trạng vừa mới bình tĩnh được một lúc lại bắt đầu cáu bằn.
"Cười cái gì!" Hắn quát.
Vu Đồng vội tắt điện, bây giờ mang ông bình an rời đi mới là quan trọng nhất.
"Xin lỗi,xin lỗi, xương sọ của anh là bộ đặc biệt nhất em từng sờ nên mới phẩấn kích quá mà cười."
"Đặc biệt? Đặc biệt thế nào?" Lưu lão đại hào hứng.
Vu Đồng nhíu mày trịnh trọng nói: "Đây là bí mật tổ truyền của bọn em, không tiện nói cho anh,bằng không anh sẽ tổn thọ."
Nghe thấy hai chữ “tổn thọ“, vẻ mặt Lưu lão đại biến sắc: “Ai thèm nghe!"
Hắn bỗng nói: “Mày nói mau lên,tiền đồ sau này của tao thế nào?"

Hắn vừa nói, tay phải vừa làm động tác đếm tiền.
"So với tiền đồ của anh-, em còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với anh."
"Nói."
Vu Đồng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, cô ngoắc tay kêu hắn ghé tai qua, ý là chỉ có thể nói nhỏ cho một mình hắn biết.
Lưu lão đại liếc qua đàn em của mình,hắn suy nghĩ một lát rồi ghé đầu tới chờ Vu Đồng nói.
Không biết Vu Đồng nói cái gì mà mặt Lưu lão đại xanh mét, hắn nôn nóng không yên, cuối cùng còn quát Vu Đồng, “Đm mày nói láo!"
Vu Đồng nghiêm mặt, giọng điệu nặng nề: “Thầy sờ cốt xưa nay không nói dối khách hàng, đây là quy tắc."
Lưu lão đại tức giận khó ở nhưng lại không có chỗ trút giận,hắn nhìn Vu Đồng chằm chằm,sau đó nói với đám đàn em: “Chúng ta đi!"
Lưu lão đại vẫn không cam tâm quay lại nhìn Vu Đồng,mặt Vu Đồng không cảm xúc,giọng nói lạnh nhạt của cô vang lên rõ mồn một–-
"Lưu lão đại, giao dịch lần này của chúng ta đã hoàn thành, em sờ xương phán mệnh, anh thả em và ông đi."
“Nhưng nếu mày lừa tao, trời cao sẽ nhìn mày.

Tao nghĩ chắc mày cũng biết kết cục của những thầy sờ cốt dám lật lọng."
Lưu lão đại nghiến răng nghiến lợi nhổ một bãi nước bọt, cuối cùng hắn vẫn không quay đầu lại mà đã bỏ đi.
Vu Đồng thở phào, cuối cùng cũng xong.
Đám Lưu lão đại rời đi, sương mù cũng dần tan,Vu Đồng quay lại, phát hiện ông đang híp mắt nhìn cô,cô đi đến hỏi: “Ông, ông nhìn cháu như vậy là sao?"
"Thậtra vừa nãy cháu không nói mấy lời kia thì hắn cũng sẽ không đến gây chuyện nữa." Ông lão phả một hơi, khói thuốc khiến hai mắt Vu
Đồng hơi cay.
"Vẫn phải phòng ngừa lỡ như." Vu Đồng bĩu môi.
Cô ngồi xuống xe: “Trên đời này, thứ khó nhìn thấu nhất chính là lòng người, thứ dễ thay đổi nhất cũng là lòng người."
Ông lão cười trừ, lời Vu Đồng nói không phải không đúng.
"Còn nữa..." Ông lão dùng cán tẩu gõ nhẹ lên đầu Vu Đồng cho cô nhớ lâu: “Ông muốn phê bình mày, lúc nào mày cũng nghĩ đến đánh nhau là sao, vừa nãy nếu ông không lên tiếng,có phải mày lại xông lên đánh người ta rụng răng hả."
"Cháu chỉ ngại lằng nhằng thôi mà,quân tử nhà mình vẫn còn chưa lớn.

thể động thủ thì không động miệng, đỡ mệt." Lời lẽ trẻ con lại khiến ông thấy vui vẻ, nhóc

"Ông đã dạy mày rồi,mày không phải quân tử, mày là con gái,con gái con lứa sao có thể lúc nào cũng đánh nhau được." Giọng nói của ông bùi ngùi.
"Ông, ông không cho cháu đánh nhau thì còn dạy cháu công phu làm gì." Vu Đồng đưa tay lần mò,cô lấy từ lò nướng khoai ở đằng sau ra một củ khoai vẫn còn nóng rồi bắt đầu ăn.
"Rồi rồi rồi, nói không được mày." Ông lão đấm chân,ngồi lâu cũng đau lưng mỏi gối.
"Đúng rồi." Ông lão lại nghĩ tới cái gì đấy.
"Dạ?" Vu Đồng miệng đầy khoai loang nhồm nhoàm thưa.
"Vừa nãy mày nói gì với Lưu lão đại đấy? Mà mày sờ xương thấy gì đấy?"
Vu Đồng nuốt khoai lang rồi chùi miệng qua loa, cô khịt mũi một cái rồi thản nhiên nói: “Cháu lười phí công phí sức nên chọn sờ tuổi thọ của hắn.Lưu lão đại bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu, cháu kêu hắn mau đi bệnh viện chữa trị."
"Mày thấy thật hả?"
"Vâng, lúc sờ xương trán,trong đầu cháu lóe lên hình ảnh giấy xét nghiệm của bệnh viện."
"Vậy hắn sẽ chết à?"
Vu Đồng vứt khoai lang đi, cô cười lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, hoàn toàn ngược lại."
"Xương sọ của hắn thật sự là cái xấu nhất mà cháu từng sờ, hắn đứng số hai thì không ai đứng số một."
"Nhưng hình dáng xương hàm trên của hắn lại vô cùng tốt,là loại thế gian hiếm gặp."
Ông lão híp mắt chậm rãi gật đầu.
Vu Đồng nói tiếp: “Xương hàm trên dựng thẳng lên trời, dù những phần xương khác đều rất xấu nhưng tổng thể thì lại vẫn tốt, rất thú vị."
"Vậy nên chỉ cần phẫu thuật là hắn sẽ sống đến lúc chết già."
Ông lão với lấy túi thuốc treo bên hông, Vu Đồng ngăn lại, ông đành phải buông ra, hút xong bi này là thôi.
Vu Đồng nói tiếp: “Lưu lão đại yêu tiền tài, nhưng tiền chữa trị lại tiêu hết của cải tích cóp của hắn, nửa đời sau hắn sẽ không thể diễu võ giương oai nữa mà chỉ có thể sống an phận."
"À..." Ông lão nghe xong thở dài, “Nhân quả tuần hoàn,nhân nào quả nấy..."
Vu Đồng nhảy xuống xe cầm tay đẩy : “Ông, dù sao Lưu lão đại cũng không tìm ông cháu mình gây phiền phức nữa, hay là chúng ta cứ về nhà trọ đi."
"Được...!Được..." Ông lão chuyển mình tựa vào chồng gỗ bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, có tuổi rồi, không chịu được xóc nữa.
Vu Đồng thấy ông nằm dựa vào xe rồi mới bắt đầu kéo, bước chân ổn định,cố gắng hạn chế xóc nảy.
Đi được đoạn dài,bầu trời đã ửng hồng lặng lẽ đợi bình minh.
"Ông ơ..." Vu Đồng gọi nhỏ.

".."
"Không ai biết ông không thể sờ xương nữa..." Giọng của cô càng lúc càng nhỏ.
Vừa nãy, Lưu lão đại kêu ông sờ xương đã dọa Vu Đồng toát mồ hôi lạnh.

Nếu ông không còn năng lực nữa, có khi nào ông sẽ biến thành cá trên thớt mặc người ta chặt chém không,quả thực cô rất sợ.
"Đâu phải cháu không biết?" Ông lão hé đôi mắt mệt mỏi, giọng nói khàn khàn ỉu xìu.
"Vâng..." Vu Đồng đáp, không nhìn rõ nét mặt của cô.
Tia nắng đầu tiên ấm áp bình yên xuyên qua tầng mây rơi xuống nhân gian,lạnh lẽo trong không khí dần tan biến, ông lão nghiêng đầu nhìn về phía Vu Đồng, lưng con nhóc gầy gò nhưng vẫn thẳng tắp.
Ông vẫn luôn dạy Vu Đồng: con gái có thể mỏng manh nhưng không thể yếu đuối,phải mạnh mẽ cương trực, phải tự lập.
Nếu để người ta biết trên thế gian vẫn còn một thầy sờ cốt,cháu sẽ bị cuốn vào vòng xoáy không ngừng của âm mưu,lợi dụng, quyền lực, phản bội,tranh đoạt.
Dạy võ công cho cháu vì mong khi cháu rơi vào trong đó, cháu có vũ khí để thoát khỏi giam cầm mà không phải bó tay chịu trói.Đường đời phải bước từng bước một, tuổi thọ của con người ngắn ngủi, ông sao có thể bảo vệ cháu cả đời được,quãng đường còn lại dù là đường lớn thênh thang hay đường nhỏ quanh co,cháu đều phải tự bước đi.
"Ông ơi, chúng ta không về nữa nha." Vu Đồng híp tịt mắt nói.
"Gì đây, sao lại không về nữa?" Ông lão thấy khó hiểu .ha
Vu Đồng quay lại cười hì hì: “Ngày mới bắt đầu rồi, phải kiếm tiền trả nợ rồi- "
Ông lão vội vàng nhắm mắt lại, không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy gì hết..
"Ông! Ông đừng giả ngu nữa!"
Vu Đồng đến nhà nông dân mua lượng lớn khoại lang, rồi lại mua gỗ để nướng khoai, sau khi trả tiền xong thì tiềntrong túi cũng xẹp mất một nửa.
Ông lão đang tranh thủ chợp mắt một lát ở giữa đống khoai lang và gỗ, cả đêm không ngủ, khóe mắt và quầng thâm lại sâu thêm không ít,người khác mà gặp lão già mang theo tẩu thuốc và túi thuốc như vậy có lẽ phải tưởng rằng ông nghiện thuốc dữ lắm, nhưng Vu Đồng quản rất nghiêm, ngày thường khó lắm mới được hút một lần.
Bên đường, Vu Đồng đang nhìn những chiếc xe ba bánh điện chạy qua: “Ông,chúng ta cũng mua một chiếc xe ba bánh điện đi."
"Cần cù tiết kiệm, sớm trả hết tiền." Ông lão thao thao bất tuyệt: “Dùng cái này mày còn được rèn luyện thân thể."
Vu Đồng nhép miệng lải nhải theo ông, miệng mấp máy nhưng không thành tiếng.
"Nào nào nào! Khoai lang bán theo cân đây!" Vu Đồng gào to, ông lão dựa vào chồng gỗ ngủ tiếp.
Sau khi qua giờ bán hàng buổi sáng, các quầy hàng vơi đi không ít, bên cạnh sạp khoai lang của Vu Đồng là sạp bánh táo đỏ,tiếp nữa là sạp bánh rán,nơi này chính là phố quà vặt.
Năm xưa Vu Đồng sờ xương cho bảo kê ở đây, người ta thiếu nợ ân tình cô nên miễn tiền thuê địa điểm cho ông cháu cô.
Bán khoai langcần ít vốn,lại được miễn tiền thuê địa điểm nên lợi nhuận cũng không tệ lắm.
Trên đường xe tới xe đi tấp nập,đủ loại từ xe sang như Maserati, Porsche, BMW,Benz đến các loại xe con bình thường, Vu Đồng và ông ngồi xồm bên cạnh hai hàng ghế nhỏ bày khoai lang nghe radio.
Đèn giao thông nhảy từ xanh sang đỏ, một chiếc xe con màu đen đang chạy phải dừng lại sau hàng xe dài dằng dặc,có lớp kính một chiều chống đạn màu đen,không ai nhìn được người ngồi bên trong.
Phương Thành mặc một bộ vest đen thẳng thớm ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa xe.


Rõ ràng đang là mùa thu mà thành phố này đã khoác lên hơi thở của mùa đông.
Một chiếc lá ngô đồng rơi trên cửa xe rồi lập tức trượt xuống, những cây ngô đồng bên đường vừa hay thu đến cũng bắt đầu rụng lá.
Ánh mắt anh hơi chếch đi nhìn một sạp hàng nhỏ cách đó hơn một mét, những người ở đây đều là lao động tay chân.
Bỗng chợt, ánh mắt anh dừng lại trên một đôi bàn tay, đôi tay ấy sạch sẽ, thuôn dài,hoàn toàn tương phản với những người khác ở nơi đó.
Ánh mắt anh dời lên trên, người ấy cắt tóc che ngang trán không nhìn rõ mặt, gió thu se se nhưng người ấy vẫn mặc quần áo phong phanh kết hợp với cái mũ bông đỏ đậm nhìn chẳng ra đâu vào đâu, dường như chỉ vì giữ ấm.
Phương Thành nhíu mày, đồ người ấy mặc nói dễ nghe là đặc sắc,nói khó nghe thì chính là lập dị, ông lão bên cạnh cũng y chang vậy.
"Chú Từ, dừng xe." Giọng nói của anh lạnh nhạt không chút cảm xúc.
"A Thành,ở đây chỉ được đi thẳng,không được dừng xe.

Nếu cháu muốn dừng thì đến ngã tư tiếp theo chúng ta sẽ quay xe lại." Người đàn ông trung niên được gọi là chú Từ nói.
Phương Thành nhấc cổ tay nhìn đồng hồ rồi lại ngước lên nhìn đèn đỏ còn có mười giây qua lớp kính xe, anh suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm rãi lắc đầu,không nhanh không chậm nói: “Không cần đâu ạ,về thẳng nhà đi."
“Được."
Vừa dứt lời,anh lại quay sang chăm chú nhìn người ấy.

Rõ ràng là bán khoai lang nhưng hai tay lại trắng trẻo sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
Bàn tay như vậy lại ở nơi hạng người gì cũng có như nơi này khiến anh phải chú ý.
Đèn xanh sáng nhưng ánh mắt Phương Thành vẫn chưa rời đi,chủ nhân của chiếc mũ đỏ cuối cùng cũng từ từ ngầng đầu lên, những sợi tóc đen nhánh chui ra từ trong cổ áo bay rối tung trong gió.
Phương Thành hơi ngạc nhiên, là con gái.
Cách đó hơn một mét, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm chạm ánh mắt anh, ánh mắt ấy vô cùng quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi.

Nếu đây không phải kính một chiều thì anh gần như cho rằng cô đang nhìn thẳng vào anh.
Đột nhiên,xe tiến lên phía trước khiến hai ánh mắt đang giao nhau bị lệch đi,cô bé kia quay mặt đi nhìn về hướng ngược lại.
Phương Thành ngoảnh lại, anh ngần ngơ nhớ lại đôi mắt trong vắt vừa rồi, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Hết chỉ tiêu 2 chương của tuần này nhé.
Cô giáo Cá bồ túc kiến thức về xương :v
(xương đỉnh: wikipedia ghi là xương đính)
(xương lệ: wikipedia ghi là Xương tuyến nước mắt)