Edit: Cá cu nhang
Vu Đồng nhìn hai quầng mắt thâm sì của Phương Thành không chớp mắt, rồi lại chột dạ nhìn vào mắt anh, người này không giống kiểu người hay dóc cuội.
Phương Thành gập sách lại, anh bình tĩnh chờ phản ứng của Vu Đồng.
Đêm đầu tiên sau khi bị Vu Đồng sờ xương tay, anh lăn lộn đến năm giờ sáng mới ngủ được.
Thần kỳ khó hiểu là, đêm sau lần thứ hai vô tình bị cô nắm tay trên sân thượng ở chỗ làm, anh lại ngủ rất ngon.
Anh chỉ cho là trùng hợp, không ngờ lại việc này cứ lặp đi lặp lại, nếu Vu Đồng không sờ vào anh, giấc ngủ của anh ít đến thảm hại.
Mấy ngày nay anh đã nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này.

Vì chuyện này mà anh còn đến cả bệnh viện, nhưng bác sĩ cũng bó tay, thuốc ngủ cũng vô dụng.
Điều này khiến anh không thể không đặt điểm mấu chốt lên người Vu Đồng, cô gái bí mật đầy mình.
Mấy lời bâng quơ của cô lại nói trúng phóc mấy hiện tượng kì lạ xảy ra trên người anh, do anh trúng tà hay là trên thế giới này thật sự có những chuyện khoa học không thể giải thích được, anh bắt đầu hoài nghi.
Vu Đồng bán tín bán nghi: “Anh… Nói thật hả?”
Phương Thành gật đầu.
Vu Đồng há hốc mồm, cô cho rằng chỉ mình cô có phản ứng bất thường, không ngờ Phương Thành cũng có.
Phương Thành bình tĩnh nói: “Để loại bỏ trùng hợp, mười giờ sáng mai, tất cả sẽ rõ ràng.”
Vu Đồng yên lặng gật đầu, trong lòng cô hiểu, chuyện này không thể là trùng hợp được.

Cô không khỏi hơi áy náy, cô luôn cảm thấy tất cả những thứ này đều do cô gây ra.

Nếu như cô không đến nhà họ Phương, không sờ vào Phương Thành, có lẽ hai người cũng sẽ không gặp họa, sẽ không bởi vậy… mà bị trói buộc lại với nhau.
Vu Đồng cắn môi, mặt mày nhíu hết lại vì phiền não, cô lấy di động ra tìm cuộc gọi gần nhất rồi ấn gọi cho ông.
Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói già nua nhưng đầy hào sảng của ông lão vang lên: “Nhóc con hả?”
Vu Đồng chuyển từ chế độ cầm tay sang loa ngoài để Phương Thành cũng nghe được.
“Ông ơi, cháu có việc hỏi ông ạ?” Vu Đồng nhìn về phía Phương Thành, tay hơi siết lại.
“Chuyện gì vậy, hỏi đi.”
Vu Đồng nhếch miệng: “Trừ việc cháu bị chảy máu mũi, Phương Thành… Có phải cũng có phản ứng kỳ là không ạ.”
Phương Thành nheo mắt nhìn điện thoại chờ người ở đầu kia trả lời.
Ông lão yên lặng một chốc rồi cười nói: “Đúng đúng đúng, có có, ông có tuổi rồi, quên nói với mày.”

Vu Đồng gầm lên: “Ông! Chuyện này mà ông cũng quên được!”
“Chậc, đã nói với mày là ông có tuổi rồi mà ~” ông lão gào lớn qua điện thoại.
Ông lão nói tiếp: “Phương Thành sẽ bị mất ngủ, lần đầu tiên là bởi vì bài xích trùng cốt mà mất ngủ, sau này thì bởi vì không được chạm vào mày mà mất ngủ.”
“Lúc trước ông trùng cốt với bà mày ấy à, quầng thâm trên mắt tao còn kéo đến tận cằm ấy chứ ~ ”
Vu Đồng ngờ vực: “Hả? Ông không bị chảy máu mũi ạ?”
Ông lão nói úp úp mở mở: “Ông đoán hẳn là nam mất ngủ, nữ chảy máu mũi.

Dù sao thì trước đó bố mày, ông, rồi cụ mày, kị mày, tóm lại là đàn ông thì sẽ mất ngủ.”
Đầu kia tiếp tục lải nhải: “Ai biết đến đời mày lại là con gái chứ.

Mày không mất ngủ mà lại bị chảy máu mũi giống mẹ mày, bà mày.

Sao hả, chuyện này ông cũng chưa nói cho mày à?”
Vu Đồng tức giận: “Chưa ạ!”
“Ôi ~ cái đầu này của ông, ông lại quên rồi, lại quên rồi…” Ông lão nói không ngừng.
Vu Đồng gãi đầu: “Vậy có phải chỉ cần cháu sờ xương của anh ta là anh ta có thể ngủ ngon ạ?”
Ông lão ở đầu bên kia cười khà khà: “Hả… Ông quên mất rồi…”
Vu Đồng tức giận: “Hừ! Ông mà quên hả, có mà cố tình không nói ấy! Cháu cúp máy đây”
“Ấy ấy ấy —— nhóc con, ông nhớ ra rồi, nhớ ra rồi——” ông lão vội vàng ngăn cô cúp điện thoại.
Vu Đồng ghé sát vào điện thoại, tức giận hỏi: “Còn gì nữa ạ?”
Giọng nói của ông lão hơi xa xăm: “Chứng mất ngủ của Phương Thành có nguyên lý giống chứng chảy máu mũi của mày, giống mày vừa nói đó, cứ cách ba ngày sờ xương một lần đúng là có thể giải quyết thật, nhưng…”
“Nhưng sao ạ?” Vu Đồng tò mò: Ông đừng úp úp mở mở nữa.”
“Nhưng phải sờ trên hai tiếng mới có hiệu quả nhất.” Ông lão cười khà khà.
Khóe miệng Vu Đồng hơi giần giật, hai… hai tiếng? ? !
Vu Đồng quét mắt qua Phương Thành cũng đang tỏ vẻ ra kinh ngạc: “Ông ơi, ông gạt cháu đúng không!”
“Nhóc con! Ông gạt mày làm gì! Đây là kinh nghiệm đúc kết từ thực tiễn đó!” Ông lão lải nhải: “Trước đây ông và bà nội mày… bố mày và mẹ mày…”
Vu Đồng mặt mày ủ rũ cắt ngang lời ông: “Vâng vâng vâng, được rồi được rồi được rồi… cháu biết rồi ạ… cháu cúp máy đây… Tiền điện thoại đắt lắm…”
Ông lão nhắc nhở: “Được, nhưng mày phải nhớ đó, ít nhất phải hai tiếng—— tút tút tút —— ”
Vu Đồng ấn cúp máy, cô vốn chỉ muốn xác nhận rồi tìm kiếm cách giải quyết, cơ mà cách đó cũng quá là ba chấm…

“Ha ha, ha ha, ha ha ha, ông của tôi, vừa nãy anh…”
Vu Đồng cũng không biết nên nói như thế nào, đành phải đỡ trán ngậm miệng.
Sao mà lắm chuyện rắc rối vậy! Buồn ơi là sầu! (Cá mượn lời bác Nguyễn Ngọc Ánh ạ)
Phương Thành che giấu vẻ giật mình vừa rồi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, anh bình thản hỏi: “Hai tiếng hả?”
Vu Đồng ngẩng đầu, cô nhếch khóe miệng cười xấu hổ: “Đại khái là vậy…”
Ông cô mặc dù có hơi dông dài, nhưng nói lời của ông đều có ích…
Cả hai đều ngồi im không nói gì.
Một lát sau, Phương Thành hít sâu một hơi, anh đứng lên nói: “Tôi đến thư phòng xử lý một số chuyện, cô… cô cứ tự nhiên đi.”
“Hả, được.”
“Mật khẩu WiFi là số điện thoại của tôi.” Phương Thành bổ sung, sau đó cúi người cầm sổ tay trên bàn trà, anh viết một chuỗi số rồi xé ra đưa cho Vu Đồng.
Vu Đồng dùng hai ngón tay kẹp tờ giấy, khẽ gật đầu coi như đã hiểu: “Anh mau đi đi.”
Phương Thành không nói thêm gì nữa, anh đi về phía cánh cửa ở bên phải phòng khách, đến trước cửa, anh ngừng lại quay đầu nhìn thoáng qua Vu Đồng rồi mới đi vào.
Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, Vu Đồng lập tức nằm thẳng cẳng trên ghế sa lon, chuyện gì đây hả trời!
Hai tiếng? Đừng nói Phương Thành không đồng ý, cô cũng không muốn đâu!
Cơ mà với nhan sắc của Phương Thành… cô có thể cố chịu thiệt chút vậy?
Ôi mẹ ơi… Cô nghĩ gì thế này!
Vu Đồng tiếp tục lăn qua lăn lại hồi lâu mới tỉnh táo lại, cô ngồi bật dậy, tết lại bím tóc vừa bị rối.
Tết tóc xong, cô mới liếc nhìn số điện thoại trong tay, cô lấy điện thoại ra lưu vào.
*
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, Vu Đồng xem xong một bộ phim, vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ráng chiều đã nhuộm cả thành phố, đẹp đến sững sờ.
“Oa ——” Cô chân trần nhảy từ ghế salon xuống đi đến trước cửa sổ sát đất, dán người lên cửa kính thưởng thức mặt trời lặn.
Cô lấy điện thoại ra chụp mấy tấm làm kỷ niệm.
Sau đó cô ngẫm nghĩ lại hành động của mình, quê quá, đúng là chẳng khác gì đồ nhà quê lên tỉnh.
Lúc Vu Đồng vẫn đang đắm chìm ngắm phong cảnh, Phương Thành mở cửa thư phòng ra, thấy cô đang đứng trước cửa sổ sát đất, anh hơi ngẩn ra.
Anh dời tầm mắt xuống, vừa thấy Vu Đồng đi chân trần liền nhíu mày lại.
Anh đút tay trong túi quần thể thao đứng tựa vào tường: “Không có ai nói với cô con gái đi chân trần không tốt à?”
Vu Đồng quay sang nhìn anh, rồi lại liếc qua hai chân của mình, cô cười hì hì: “Phương Thành, anh qua đây xem đi, nhanh nhanh nhanh.”
“Xem gì vậy?” Phương Thành hỏi.

“Anh cứ qua đi.”
Phương Thành chậm rãi đi tới, Vu Đồng đang đứng đối diện với cửa kính, cô hất cằm ra hiệu Phương Thành nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hoàng hôn đó, anh nhìn đi, rất đẹp.”
Phương Thành quay sang nhìn những đám mây vàng úa đang xếp thành từng tầng từng tầng nơi chân trời, ánh nắng nhạt vàng cam xuyên qua thủy tinh in lên gương mặt tươi tắn của Vu Đồng, khóe mắt Phương Thành liếc cô vài lần, anh khẽ mỉm cười.
Anh đi về phía ghế sô pha nói: “Kiểu tóc rất hợp với cô đó, đừng có chụp cái rèm cửa đen sì to đùng lên đầu nữa.”
Vu Đồng chớp mắt hoang mang, RÈM-CỬA-ĐEN-SÌ-TO-ĐÙNG là sao?
Sau khi hiểu ý của anh, Vu Đồng hừ lạnh khinh bỉ: “Anh mới chụp màn cửa đen sì to đùng ấy! Đấy là mái tóc vừa dài vừa đen vừa suôn mượt của con gái đó, anh hiểu chưa!”
Phương Thành bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tôi hiểu, nhưng tóc của cô quá dài, tết lại nhìn đẹp hơn.”
Vu Đồng ngẩn ra, anh vừa nói cô đẹp đúng không?
Phương Thành khom lưng nhặt đôi dép lê bị Vu Đồng đá lung tung, sau đó “bẹp” một tiếng, dép lê bị vứt trước mặt Vu Đồng: “Xỏ vào.”
Vu Đồng cúi đầu nhìn, hiếm khi thấy cô nghe lời xỏ vào.
Hai người chỉ cách xa nhau mấy mét, Phương Thành nhìn cô mang lên dép lê, tiếp đó nói: “Vu Đồng, tôi còn một vấn đề muốn hỏi cô.”
Vu Đồng nghiêng đầu: “Muốn hỏi gì?”
Hồi vừa lúc Phương Thành xử lý món đồ trong thư phòng, anh đột nhiên phát hiện ra một chuyện quan trọng mà anh lại không để ý đến, chuyện đó có thể còn quan trọng hơn cả chuyện anh bị mất ngủ.
Anh trầm ngâm một lát: “Chuyện ông cô vừa mới nói đó…”
Vu Đồng suy tư, ông của cô vừa nói cái gì nhỉ?
Cô chờ anh nói tiếp.
Phương Thành thở dài nói rành mạch từng từ: “Lời ông cô vừa nói trong điện thoại có nghĩa là, ông ấy và bà cô, bố cô và mẹ cô, và cả tổ tiên của cô nữa, tất cả đều vì trùng cốt mà thành bạn đời à?”
Vu Đồng đầu tiên là nhẩm lại lời Phương Thành nói trong đầu một lần, sau đó cô dần trợn to hai mắt, ánh mắt ngập vẻ kinh ngạc, sững sờ, và bối rối.
Vu Đồng phát điên.
Xong rồi xong rồi xong rồi! Sao cô lại quên mất chuyện này chứ!
Vừa nãy sao cô lại có thể chuyển từ chế độ cầm tay sang loa ngoài cơ chứ!
LOA! NGOÀI! ĐÓ!
Còn để ông cô nói dài nói dai như vậy nữa!
“À à à, cái đó, anh đừng, đừng, đừng hiểu lầm.” Vu Đồng chột dạ nhìn lên trần nhà, nói năng nhát gừng.
Phương Thành bình tĩnh: “Sợ tôi hiểu lầm cái gì?”
Vu Đồng vội nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối, tuyệt đối không có suy nghĩ trên phương diện đó với anh!”
“Phương diện đó?”
Cô quýnh quáng nói thẳng tuột ra: “Tuyệt đối không kết hôn với anh!”
Đậu xanh… Đầu cô toàn bã đậu à…
Vu Đồng ỉu xìu cúi đầu.
Phương Thành đến gần cô nhìn xuống, nói rành mạch: “Cho nên tôi không hề hiểu sai đúng không.

Thầy sờ cốt và người trùng cốt sẽ kết thành vợ chồng, đúng không?”

Anh không mê tín, nhưng tất cả mọi chuyện lớn nhỏ gần đây đã làm lung lay chủ nghĩa khoa học cố thủ trong lòng anh.
Vu Đồng cắn môi xoắn quẩy, nguyên văn lời ông nội đáng ghét của cô nói với cô lúc trước là thế này: Nhóc con, Phương Thành là bạn đời sẽ dắt tay mày đi đến hết đời đã được vận mệnh định trước.
Vu Đồng ngắc ngứ trong cổ họng, cô muốn rống lên một câu không phải, nhưng mà cmn lúc này đúng là không thể trí trá được nữa.
Yên lặng hồi lâu, cô vẫn cúi gục đầu như cũ.
Suy nghĩ rất lâu, cô mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phương Thành.
Sợ cái gì, cô không thèm sợ.
“Ừm.”
Cô khảng khái thừa nhận.
Phương Thành nhìn vào đôi mắt đen láy của cô: “Chuyện này cũng không thể bỏ được à?”
Vu Đồng khẽ chớp mắt, có thể bỏ được không à? Từ xưa đến nay, hình như trước giờ chưa từng có thầy sờ cốt nào thoát khỏi vận mệnh.
“Nhìn dáng vẻ của cô là biết không rồi.” Phương Thành vẫn nói bình thản như cũ.
Vu Đồng buồn bực, sao anh chẳng kích động, chẳng tức giận chút nào vậy, lúc nào cũng lạnh lùng bình thản bày ra dáng vẻ không liên quan đến mình, rõ ràng cô cố ý giấu giếm anh mà.
Cô đột nhiên muốn xem thử phản ứng kích động của anh, ý chí chiến đấu của cô tăng vọt.
Vu Đồng máu nóng vọt lên não, thân thể không bất giác tiến thêm nửa bước về phía trước, hai tay dùng sức ấn vai Phương Thành xuống, cô nhón chân lên, cánh môi khẽ chạm vào môi của anh, môi anh rất ấm.
Động tác của cô lưu loát liền mạch, sau đó lại buông ra, lui lại một bước nhìn chằm chằm vào anh.
Vu Đồng vô lại hỏi: “Có cảm giác gì không? Không có đúng không.”
“Không có cảm giác chứng tỏ chúng ta không thành đôi được đó, kết hôn hay không là chuyện do chính chúng ta quyết định, không ai có thể can thiệp vào được.

Trùng cốt thì sao chứ, trùng cốt cũng không thể ghép hai người vốn không có tình cảm với nhau như tôi và anh lại với nhau, anh nói đúng không?”
“Anh bị mất ngủ, tôi bị chảy máu mũi, vậy chúng ta chỉ cần làm vì nhu cầu là được rồi, hoàn toàn không cần kết hôn, anh nói xem tôi nói có đúng không?”
Phương Thành chỉ nhìn cô không chớp mắt, cũng không nói gì.
Vu Đồng bỗng luống cuống cà lăm: “Anh, anh, anh, sao không nói gì vậy?”
Khóe môi mỏng của Phương Thành hé mở, khàn khàn nói: “Kỳ thật cô chỉ cần diễn đạt qua ngôn ngữ là đủ rồi, tôi có thể hiểu được.”
Ý bóng gió là: Hành động vừa rồi của cô, hoàn toàn không cần thiết.
Vu Đồng nghe được tiếng gằn nghiến răng nghiến lợi trong giọng Phương Thành.
Còn cả ánh mắt nữa, rõ ràng là ánh mắt nhìn dê già.
Ôi mẹ ơi, bây giờ cô hối hận đến phát điên rồi.
Vu Đồng cô lớn như vậy nhưng chưa từng hôn người khác đâu đó!
Vu Đồng nhếch môi cười cứng đờ, dóc tổ: “Tôi đây còn không phải vì muốn dùng thực tế để chứng minh lý thuyết hay sao…”
Vừa dứt lời, Phương Thành đã bình tĩnh xoay người, lại trở về thư phòng.
Cửa vừa đóng lại, anh lập tức thở phào một hơi đã kìm nén lâu lắm rồi, rồi lại hít sâu mấy hơi.
Lồng ngực bởi hồi hộp mà lên xuống phập phồng, hai tay hơi siết lại không ngừng run rẩy, màu đỏ ở mang tai có thể lan cả hệ Mặt trời, lan sang cả vũ trụ song song.