"Tấm lòng của đại sư tôi xin nhận, có điều tôi vốn chỉ định tổ chức tang lễ đơn giản, cho nên xin phép không phiền đại sư".
Giọng bố tôi nghe khá lãnh đạm, như thể chẳng có chút đau buồn nào.
Ông cụ Tôn cũng không ngờ bố tôi lại từ chối ý tốt của ông ấy nên nhất thời có chút gượng gạo nhìn về phía tôi.
Nghe bố tôi nói vậy, tôi hoảng hốt.
"Bố, sư phụ và sư thúc con đều là những người có bản lĩnh.

Sao bố lại từ chối ý tốt của họ? Lẽ nào bố không muốn để mẹ con được an nghỉ?"
Tôi gần như vừa bật khóc thút thít vừa nói.
Nếu không phải bây giờ không phải thời điểm thích hợp thì tôi còn rất nhiều việc chất chứa trong lòng muốn hỏi bố tôi cho bằng được! Trước sự ngờ vực của tôi, bố tôi vẫn im lặng không đáp.
Ông ấy chỉ quay lại nhìn tôi,
nở một nụ cười hiền từ và đầy cưng chiều.
Giống như lúc nhỏ tôi bám lấy bố đòi bố hái trái cây rừng cho tôi, ông ấy cũng từng cười với tôi như vậy.
"Con trai, con lớn khôn rồi.

Trương gia thôn của chúng ta sau này đều dựa cả vào con".
Bố tôi đột nhiên nói câu này, sau đó quay lưng nhìn về phía ông cụ Tôn và Tam Thanh.
"Đứa con trai này của tôi từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, khiến
người khác cảm thấy rất yên tâm.

Hy vọng hai vị Đạo trưởng không chê, chăm sóc nó nhiều hơn".
Ông cụ Tôn và Tam Thanh cũng không ngờ đột nhiên bố tôi lại nói những lời này nên ngẩn ra một lát, sau đó vội vã gật đầu, khách sáo đáp lại hai câu.
Sau đó, bố tôi lại quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Như.

Ánh mắt bố tôi nhìn cô ấy cũng đong đầy yêu thương chẳng khác nào lúc bố nhìn tôi.
"Sau này Trương Ly giao cho
cháu.

Có cháu ở bên cạnh nó, bác rất yên tâm!"
Bố tôi nhẹ nhàng nói với Liễu Nguyệt Như, giọng nói đã lấy lại vẻ dịu dàng như trước kia.
Tôi bất an nhìn bố.
Không biết có phải do cảm giác của tôi sai hay không nhưng tôi cứ cảm thấy như bố đang sắp xếp hậu sự cho mình vậy.
"Bố..."
Tôi bất lực cất tiếng gọi, nhưng bố tôi lập tức cắt ngang.
"Được rồi, thu xếp một chút rồi chuẩn bị khiêng quan tài thôi".
Nói rồi, bố tôi đứng dậy, giơ tay hướng về phía cửa.

Lập tức có mấy người bước ra khỏi đám đông, vai vác cáng bước về phía cỗ quan tài.
Mấy người họ hò dô ta vài tiếng, sau đó nhấc cỗ quan tài lên.
"Trương Ly, con đừng đi theo".
Sau khi quan tài được nhấc lên, bố tôi quay người lại, vẻ mặt nghiêm khắc dặn dò tôi.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bố tôi đã chỉ đạo những người kia khiêng quan tài đi.
Không có nghi lễ phúng viếng, không có người túc trực bên linh cữu.

Tất cả những nghi thức cần có, bố tôi đều bỏ qua hết thảy.
Như thể thứ vừa chết đi chỉ là con mèo con chó, làm qua loa một chút là xong việc.
"Trương Ly, bố cậu có gì đó không đúng lắm.

Cậu là con trai trưởng, tại sao mẹ chết, phát tang mà lại không cho cậu đi?"
Ông cụ Tôn cau chặt mày lại, nhìn chiếc quan tài bị khiêng đi xa dần, giọng nói của ông ấy nghe có vẻ khá nghiêm trọng.
"Bí mật phát tang? Lẽ nào bố cậu đang dùng cái chết của mẹ cậu để che đậy một bí mật nào đó?"
Vẻ mặt Tam Thanh cũng nghiêm trọng chẳng kém.

Tam Thanh nhìn tôi rồi như thể sợ tôi quá đau buồn nên bước tới vỗ vỗ vai tôi.
"Cậu có biết phần mộ tổ nhà cậu ở đâu không? Sau khi ông cậu mất thì được mai táng ở đâu?"
Trong lòng tôi tột cùng đau khổ, đầu óc trống rỗng.

Nghe Tam Thanh hỏi, tôi vô thức chỉ tay về phía ngọn núi đằng sau lưng.
"Phần mộ tổ nhà tôi ở phía sau núi, nhưng ông nội tôi từng dặn tôi không được phép ra sau núi.

Cho nên lúc ông nội mất, tôi cũng không được đưa tang".
Nghe tôi nói xong, vẻ mặt ông cụ Tôn và Tam Thanh càng khó coi.
Lúc này Nhị Cẩu nãy giờ đứng nghe chuyện ở một bên đột nhiên "ồ" lên một tiếng.

"Trương Ly, cậu không biết sao? Thi thể ông cậu không được chôn ở trong thôn".
"Năm đó lúc đưa tang ông cậu, đột nhiên có một chiếc xe hình như là từ thành phố tới đem thi thể ông cậu đi mất.

Lúc đó tôi cũng có mặt, tôi nhìn thấy rất rõ.

Mà lúc đó bố cậu cũng không ngăn lại, còn nói rằng ông cậu đã dặn trước rồi".
"Cái gì?"
Lời Nhị Cẩu nói khiến tôi bàng hoàng.
Ông nội tôi không được chôn ở trong thôn?
Vậy lẽ nào người trong cỗ quan tài đứng đó thực sự là ông nội tôi?
"Đồ đệ à, tôi thấy việc này rất kỳ lạ.

Nếu cậu đã không được ra sau núi thì hãy để tôi tới đó xem rốt cuộc có bí mật gì.

Sư đệ, cậu ở lại đây với Trương Ly đi".
Dặn dò một câu rồi ông cụ Tôn không dừng bước mà vội vã đuổi theo hướng mà đoàn đưa tang vừa đi khỏi.
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, nhất thời không biết phải đi đâu về đâu.
Lúc này, Liễu Nguyệt Như đứng bên cạnh đột nhiên túm lấy vạt áo tôi rồi sợ hãi nấp sau lưng tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, sau đó lại nhìn về hướng mà Liễu Nguyệt Như đang nhìn.
Trong đoàn người tới hóng chuyện kia có một người phụ nữ trông rất nổi bật.
Tại sao lại nổi bật? Một là vì khuôn mặt người đó trắng đến mức
dị thường.

Khi cô ta đứng trong đám những người nông dân đen đúa vì quanh năm dầm mưa dãi nắng kia thì sự khác biệt đó càng hiện rõ.
Hai là vì biểu cảm trên khuôn mặt cô ta chỉ có thể miêu tả bằng ba chữ: không cảm xúc.
Những người sinh ra và lớn lên ở nông thôn quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đại đa số đều là người tính tình rộng lượng, chất phác thiện lương.
Nhưng từ người phụ nữ này lại toát ra vẻ xa cách và lạnh lùng, rất không phù hợp với thân phận nông
dân.

Có điều những khác biệt này có thể bỏ qua, nhưng điều khiến tôi nghi hoặc là tại sao Liễu Nguyệt Như mới vừa nhìn thấy người phụ nữ này lần đầu mà đã sợ cô ta đến vậy?
"Trương Ly, con chó đen nhà cậu đi đâu mất rồi?"
Tôi còn đang nghi ngờ thân phận của người phụ nữ kia thì đột nhiên Nhị Cẩu cất tiếng hỏi tôi với vẻ tò mò.
Nghe Nhị Cẩu nói tôi mới nhớ ra con chó đen dọa tôi sợ đến nỗi
trượt chân ngã hôm qua.
Cái sân nhà tôi vốn không lớn, ngước mắt nhìn là toàn bộ khoảng sân đã thu vào trong tầm mắt.
Mặc dù tôi chỉ liếc nhìn một cái nhưng vẫn nhớ rõ con chó hôm qua bị buộc ở một cây cột lớn.
Nhưng giờ trong sân nhà không có con chó nào cả, cũng chẳng có cây cột nào, thậm chí đến một cái hố đất cũng không có.
Có điều hiện giờ tôi cũng không có tâm trạng để suy nghĩ về con chó đen đó.
Mẹ tôi tự nhiên qua đời một cách bí ẩn, còn tôi thậm chí không được nhìn mặt bà ấy lần cuối.
Thế thì sao tôi có thể yên tâm cho được? Tôi lo lắng đi đi lại lại trong phòng, sau đó quay lưng đi vào phòng ngủ của bố tôi.
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, được sắp xếp ngăn nắp như thể có ai vừa cố tình dọn dẹp lại nó vậy.
Tôi đưa tay vuốt ve cái gối trên giường, như thể nó vẫn còn vương lại hơi của mẹ tôi.
Lúc này tôi không thể kìm nén được nữa, tôi bò lên gối mà đau đớn khóc thất thanh.
Nếu biết mẹ tôi gặp phải kiếp nạn này, tôi đáng ra phải về sớm hơn để chăm sóc bà.

Đáng tiếc là giờ tôi sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa.
Sau khi khóc một trận tôi mới dần bình tĩnh lại rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Khi ra khỏi phòng ngủ, tôi thấy Tam Thanh đang nhíu chặt mày lại đứng canh ở cửa, mắt thì nhìn chằm chằm vào cái sân đằng trước.
"Sư thúc, sao vậy?"
Biểu cảm của Tam Thanh khiến tôi hoang mang lo sợ, đoán chừng có chuyện gì đó nghiêm trọng sắp xảy ra nên vội vàng nghiêng đầu nhìn ra sân....