Vào cái đêm Phương Tuyết và Liễu Nguyệt Như bị treo lủng lẳng ở biệt thự nhà họ Liễu thì cao ốc Phương Viên đã bị sụp đổ, trở thành một đống đổ nát.

“Bên ngoài đều nói tòa nhà này sụp xuống đã đè chết rất nhiều người.

Tối qua lúc tôi đi ngang qua cũng đã lẳng lặng đi tới xem”.

Người tài xế này cũng là một ‘bà tám’, gãi đúng chỗ ngứa là y như rằng trở nên hào hứng vô cùng.

“Cảnh tượng đó khốc liệt lắm.

Mặc dù cảnh sát đã giăng dây nhưng tôi nhìn là thấy ngay có rất nhiều người nằm chết trong đống đổ nát!”
Vừa nói, người tài xế vừa quay đầu nhìn tôi.

Ông ta cố tình gằn giọng thể hiện vẻ thần bí.

“Cậu thử đoán xem, tất cả đều bị gãy hết chân tay.

Còn có cả trường hợp mất cả đầu nữa! Cậu nói xem, có thảm hay không?”
Hình như có một luồng gió lạnh thổi ngay sau lưng tôi khi người tài xế kia nói xong.

Cảm giác âm u tới rợn người.

“Sao đột nhiên tập đoàn Phương Viên lại sụp đổ chứ?”
Tôi cảm thấy không thể hiểu bèn nhìn Phương Tuyết đang ngồi ở hàng ghế sau.

Khuôn mặt vốn trắng bệch của cô ta nghe người tài xế nói vậy thì trông càng tái nhợt hơn.

“Hầy, ai mà biết được.

Nghe nói tòa nhà đó cũng được xây lâu rồi.

Không biết chừng lúc xây dựng chất lượng kém, công trình lại rỗng ruột cũng nên”.


Đối với vấn đề sụp đổ của tập đoàn Phương Viên, người tài xế tỏ ra chẳng lấy gì làm lạ.

Mà ngược lại chỉ để tâm tới những thi thể bị đè chết kia.

“Hầy, cậu nói có kỳ lạ không? Tại sao những người bị đè chết đều bị gãy tay chân và cụt cả đầu chứ?”
Người tài xế cứ một mực muốn thảo luận với tôi về các trạng thái tử vong một cách ngoài ý muốn của các nạn nhân kia.

Tôi thì chẳng có tâm trạng để bàn bạc với họ về vấn đề này.

Tôi cảm thấy khó hiểu là đang yên đang lành, tại sao tập đoàn Phương Viên lại bị sụp chứ? Tôi đã từng xem phong thủy cho tòa nhà của tập đoàn Phương Viên, nó không những tọa lạc ở vị trí mắt rồng mà kết cấu bố cục của toàn bộ tòa nhà cũng rất được coi trọng.

Công trình rỗng ruột sao? Không thể nào.

“Sư phụ, đưa chúng tôi tới cao ốc Phương Viên”.

Tôi vội vàng thay đổi lộ trình.

Tập đoàn Phương Viên xảy ra chuyện lớn như vậy, không tới xem thì tôi cảm thấy không yên tâm.

Là tòa kiến trúc cao nhất trong thành phố, nên việc tòa cao ốc bị sụp sau một đêm không phải là chuyện nhỏ.

Đợi tới khi chúng tôi tới nơi thì cảnh sát đang giăng dây trong phạm vi vài trăm mét bao quanh tòa nhà.

Trong khu vực giăng dây là một đống đổ nát.

Tôi bước xuống xe, cố tình kiễng chân lên nhìn về phía vị trí của tòa cao ốc nhưng chẳng thấy thi thể nào.

Xem ra cảnh sát cũng nhanh tay nhanh chân gớm.

Mới có một ngày một đêm mà đã xử lý sạch sẽ.

Tôi và Phương Tuyết thử đi tới gần khu vực giăng dây nhưng bị chặn lại một cách vô tình.

“Trương Ly, mau đưa điện thoại cho tôi.


Tôi muốn gọi điện thoại cho bố tôi”.

Phương Tuyết trở nên hoảng sợ rồi bỗng nhớ ra là cần liên hệ với Phương Thiên Vỹ.

Nhưng không biết có phải do số điện thoại của tôi là số lạ hay không mà đối phương không hề nghe máy.

“Trương Ly, tôi muốn về nhà”.

Phương Thiên Vỹ không nghe điện thoại, khiến Phương Tuyết cảm thấy mất hết hồn vía.

Cô ta chỉ nói một câu rồi quay người bước lên chiếc taxi đang đỗ bên đường.

Tôi vốn định đi theo nhưng không ngờ động tác của Phương Tuyết nhanh nhẹn đến vậy.

Cô ta dường như không có ý đợi tôi.

Cửa xe đóng lại, chiếc taxi lao đi như một làn khói.

Phương Tuyết không mang điện thoại trên người.

Còn tôi thì không có địa chỉ cụ thể nơi ở mới của cô ta.

Thế là tôi mất liên lạc hoàn toàn với Phương Tuyết.

Đôi đứng ngây ra một hồi rồi lại để ý tới đống đổ nát của tập đoàn Phương Viên.

Quan sát một lúc đúng là tôi đã nhìn ra vấn đề thật.

Nếu đúng như những gì người tài xế nói, rằng tòa cao ốc sụp đổ đã đè chết rất nhiều người thì đúng ra phải có rất nhiều vong hồn trôi dạt ở đây mới phải.

Nhất là những người mới chết.


Hồn thể nhất thời không chấp nhận cái chết của mình, vì vậy sẽ giữ trạng thái như lúc còn sống, đó là quyến luyến và bay lơ lửng quanh khu vực mà mình đã tử vong.

Nhưng ở trên đống đổ nát này giống như một vùng đất chết vậy, không hề có một cô hồn dã quỷ nào cả.

“Lẽ nào là vì nó nằm ở vị trí long mạch? Nên các hồn thể không dám ở lại?”
Tôi cảm thấy nghi ngờ.

Tôi cũng chưa gặp tình huống như thế này bao giờ.

Vì vậy càng không dám chắc.

Suy nghĩ một lúc tôi bèn đi tới một siêu thị nhỏ ở gần đó và mua thuốc.

Sau khi thanh toán xong, tôi giả vờ vô tình hỏi thăm ông chủ.

“Tập đoàn Phương Viên nói sụp là sụp.

Một tòa nhà cao như vậy, cũng không biết lúc bị sụp đổ thì có ai ở bên trong hay không?”
Thường những ông chủ mở siêu thị cũng rất ‘bà tám’.

Quả nhiên, ông chủ này cũng vậy.

Nghe thấy tôi nói vậy, ông ta lập tức đáp lời ngay.

“Có người hay không á? Cậu nhóc, cậu không thấy sao, chết hơn một trăm người đấy!”
Xem ra ông chủ này cũng bị dọa sợ không hề nhẹ.

Ông ấy cũng tự lấy cho mình một hộp thuốc, ngậm lên miệng và rít mạnh một hơi.

“Có điều, nghe nói các thi thể khá kỳ dị”.

“Ồ? Có nghĩa là thế nào?”
Tôi kích động, xem ra đã chọn đúng chỗ rồi, còn gặp phải một người hiểu biết nữa.

Ông ta lại rít thêm một hơi, rồi sà tới trước mặt tôi, nói nhỏ.

“Những kẻ khiêng xác người chết kia có tới chỗ tôi mua nước vào tối qua.


Tôi thấy bọn họ phàn nàn rằng những cái xác đó thối lắm, hơn nữa không còn cái xác nào là nguyên vẹn, chân tay rụng cả, thậm chí cả đầu nữa, tất cả đều không biết ai với ai”.

Nói tới đây ông chủ kia thậm chí còn sợ hãi rùng mình.

“Cậu nói xem, nếu bị đất đá đè chết, dù chân tay có gãy thì cũng bình thường.

Nhưng không thể nào mà trùng hợp tới mức tất cả đều bị gãy lìa tay chân mà?”
Giọng của ông chủ vốn khàn khàn, còn cố tình ghé sát miệng vào tai tôi khiến bầu không khí càng thêm khủng khiếp.

Tới tôi cũng cảm thấy căng thẳng phải quay đầu lại nhìn sau lưng mình, sợ có một cánh tay hay cái chân gãy nào đó ở phía sau, hoặc là một con ma cụt đầu.

“Ông chủ, thông tin của ông có khi nào hơi phóng đại quá không.

Hơn một trăm thi thể, nếu đúng như những gì ông nói thì một ngày một đêm liệu có thể chuyển đi được hết không?”
Dù lực lượng cảnh sát đông đủ nhưng với những thi thể rơi vãi vụn vặt thì cũng phải có xe tới vặn chuyển chứ? Và mấu chốt là vận chuyển đi đâu?
“Ai nói với cậu là vận chuyển đi? Không nghe tôi nói sao, tất cả những thi thể đó đều bốc mùi rồi, vì vậy chắc chắn không phải là mới chết, nên có rất nhiều thi thể được chôn ngay tại chỗ”.

Tôi giật mình.

Trận thi sao? Tôi bỗng nhớ lại về đại trận thống trị thiên hạ của ông Tôn.

Đó là trận hồn dùng tiên nhân làm trận nhãn và phải có tế phẩm.

Lẽ nào những cái xác kia chính là tế phẩm? Nếu không thì sao đang yên đang lành, một nơi có phong thủy tốt như vậy lại chôn nhiều thi thể như thế chứ? Chẳng phải là dùng cát dưỡng sát, nuôi dưỡng một vùng đất có long nhãn thành tuyệt địa sao? Tôi cảm thấy sợ hãi, tình hình khiến tôi càng thấy khó hiểu hơn.

Không được, tôi phải tìm Phương Thiên Vỹ hỏi cho ra nhẽ mới được.

Không biết Phương Thiên Vỹ có chịu hợp tác với tôi hay không.

Nhưng có một điều tôi biết rõ đó là tình hình hiện tại của nhà họ Phương không hề tốt.

Tôi lấy điện thoại ra, gọi số của Phương Thiên Vỹ một lần nữa.

Điện thoại đổ chuông mấy lần, lần này đã có người nghe máy.

Đầu dây bên kia có phần ồn ào,tiếng hỗn loạn khiến âm thanh nghe không được rõ.

Tôi thử gọi tên của Phương Thiên Vỹ nhưng từ đầu tới cuối đối phương không hề đáp lại….