Bàn ăn bây giờ có thêm 4,5 người đàn ông lạ hoắc, đang nói chuyện say sưa. Nó bước lại chỗ mẹ nó và mẹ thầy:
- Mẹ, về chưa? Mai con có bài kiểm tra nữa.
- Suỵt, không thấy ba con với ba anh Nam đang có khách à. Mấy ông đó là bạn cũ, mấy năm rồi không có liên lạc gì. Hôm nay hên sao mà gặp được, chắc phải lâu lắm mới về đó.
- Híc, vậy tính sao giờ. Con chưa học bài gì hết mẹ ơi (nó đang nói láo mẹ nó, mai có kiểm tra thật, nhưng kiểm tra Anh văn là sở trường của nó mà. Nó chỉ đang trốn thầy thôi ).
- Ai biểu con không chịu tập xe máy làm gì. Giờ có muốn về cũng không được. Hay con ra đón xe ôm về?
- Mẹ giỡn hả, con không đi xe ôm đâu.
- Hi, mẹ giỡn mà. Để mẹ tính cách.

- Hay để cô nói thằng Nam đưa con về?- Mẹ thầy nãy giờ mới lên tiếng.
- Dạ thôi, không cần đâu cô ơi, con ở lại chờ tí cũng được mà. Về thức khuya chút học cũng chưa muộn - Lam hoảng hốt khi nghe đề nghị của mẹ thầy.
- Sao được chứ con, việc học quan trọng hơn. Thằng Nam cũng tiện đường mà, với lại giờ nó ở lại cũng không được gì.
Lam chưa kịp nói gì thì mẹ Nam thấy Nam đang bước vào thì ngoắt lại:
- Nam, Nam !!!
Phen này tiêu thật rồi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Nó than thầm trong bụng.
- Gì vậy mẹ?
- Con chở Nhí về nhé. Hai ông già kia gặp lại bạn cũ chắc về muộn lắm. Mà con bé phải về học bài, mai nó kiểm tra gì đó nữa.
Nam nhìn qua Lam, Lam giả vờ quay trái quay phải...ngắm cảnh (ặc ặc), coi như không biết Nam đứng đó.
- Con chở được không mà im khô vậy? Giờ con cũng về chứ không lẽ đi đâu?
- À dạ, để con chở về.

- Vậy thì tốt.
Sau một hồi thì:
- Thưa cô con về, con về trước nghe mẹ.
- Uh, về mà thằng Hiển chưa về thì con khóa cửa ngoài nghe. Ba mẹ có lẽ về trễ.
- Con chở em đi cẩn thận đó nghe. Đi từ từ thôi đó...
Bây giờ thì Lam đang lẽo đẽo đi đằng sau Nam. Nó muốn khóc cho "thân phận" của mình quá ( đáng lí phải vui vì đi cùng với Prince chứ nhỉ ???). Sao lại khổ thế này chứ, muốn tránh cũng không được. Thôi, mình phải biết "đối mặt" với "số phận" (ghê chưa). Nó nhủ thầm rồi hùng dũng ngước mặt lên, và mỉm cười. Woa, nó không biết thầy cao chính xác bao nhiêu cm, nhưng chắc tệ gì cũng phải 1m80. Nó cao chính xác 149,5 cm , sao cuộc đời trớ trêu thế chứ. Nó mong có thêm 0,5 cm nữa thôi, vậy mà sao khó quá. Còn thầy thì chót vót...Đang mãi suy nghĩ thì:
- Đứng đó chờ tôi vô lấy xe.

Thầy lạnh lùng nói. Nó tự nhiên thấy buồn, lúc nãy mới vui vẻ được một chút, giờ thì mất hết rồi...
Ôi, thầy nó đang cỡi con Exciter đen trắng đời mới nhất đẹp kinh khủng, nó nghe tụi bạn bảo hình như 48 triệu . Nó là con gái mà còn mê chiếc này mà . Lam nhìn thầy rồi nhớ đến lời con Lan lớp nó: " Con trai đi AB đẹp kiểu công tử, còn đi Exciter đẹp manly". Nghe con bạn nói, Lam ra đường dòm đỏ con mắt vẫn không thấy thằng con trai nào đi Exciter mà đẹp cả . Nhưng giờ, có lẽ nó đã thấy được rồi. Nó còn đang ngẩn ngơ nhìn thì Nam hét lên:
- Làm gì đứng ngẩn ra đó vậy, lên xe đi. Bộ không muốn về học bài à?
Nó vôi vàng trèo lên xe. Ẹc, xe gì mà cao thế không biết, mất một lúc nó mới yên vị lên xe. Chưa kịp thở thì nó đứng tim vì kiểu chạy xe dã man của Nam. Cái xe Exciter tốc độ thế nào mọi người biết rồi đó. Nó muốn hét lên nhưng không mở miệng được. Lam hoảng hồn, nó chưa muốn chết đâu, đời nó còn đẹp mà, nó chưa có người yêu, chưa có sự nghiệp, chưa có gì hết. Lam không nói được, nhưng nó còn cái...tay. Nó đập mạnh mấy phát vào lưng Nam. Nam phanh xe "Kitsssssssssssssssss" một cái, do đột ngột, mặt Lam đập vào lưng Nam, đau điếng.
- Này, làm trò gì đánh tôi đau vậy hả?
- Anh, à thầy, đi xe kiểu gì kì cục vậy? Thầy có biết đang chở một nhân vật cao quý trên xe không hả? . Mà dù không phải chở em, nếu là chở người khác thầy cũng phải đi đàng hoàng chứ. Em không nghĩ thầy chạy như mấy thằng đua xe vậy đó. Thầy có biết em sợ lắm không. Sợ đến nỗi nói không được nên mới dùng "biện pháp mạnh" cho thầy dừng lại, chứ tôi không cố ý. Hèn gì lúc nãy cô bảo anh đi chậm. Dã man quá, híc...