- Cảm ơn con nhiều nghe Tùng, con bé này thật là…Làm trò gì dầm mưa cho ốm thế không biết nữa. Nó rắc rối quá phải không con? Lần nào cũng phiền con. Con học xa chỗ nó, mà phải lên chở nó về…
Tùng cười:
- Dạ không có gì đâu cô. Hôm qua con tình cờ mua dụng cụ học tập ở gần chỗ Lam, nên tiện đường chở em ấy về luôn. Thôi, thưa cô con về.
- Ừ, con về nhé.
Mẹ Lam vừa tiễn Tùng về thì Nam đến:
- Cô, Lam về chưa cô?
- Làm gì con thở hổn hển ghê vậy? Tùng chở con bé về rồi. Không biết vì sao nó dầm mưa, bị sốt đang nằm…
Không kịp nghe mẹ Lam nói hết câu, Nam đã chạy vọt lên phòng Lam:
- Thằng này sao hôm nay lạ thế nhỉ? Vội vội vàng vàng…
Nam nhẹ nhàng mở cửa. Lam đang say sưa ngủ. Nam đến bên giường, nhìn Lam dịu dàng:
- Tại sao em lại làm tôi phát điên lên thế này chứ? Em bỏ về làm tôi lo lắng đến thế nào biết không?
Đưa tay định vuốt tóc Lam, nhưng Nam rụt tay lại, vì Lam đã mở mắt:

- Thầy làm gì ở đây vậy?
- Mang cặp đến cho em.
- Thế thôi sao?
- Uhm.
- Thầy về đi, em không muốn nhìn thấy thầy nữa.
- Em đừng trẻ con như vậy được không?
- Em không trẻ con, chỉ do thầy thôi.
- …..
- Sao thầy không nói nữa? Thầy thấy thầy sai chưa? Thầy đối xử với em…
- Tôi biểt tôi sai rồi. Nhưng giờ tôi có nói gì em cũng không muốn gặp tôi nữa. Tôi nói có ích lợi gì?
- Thầy…
- Tôi không phủ nhận tôi đối xử không tốt với em. Nhưng tôi không hiểu sao, chỉ có em…
- Chỉ có em thế nào?
- Chỉ có duy nhất em làm tôi bực bội, làm tôi phải suy nghĩ, làm tôi…Thôi, em không cần biết đâu. Em nghỉ ngơi đi, tôi về.
- Thầy về thật à?
- Em không muốn nhìn thấy tôi nữa còn gì? Tôi không muốn em ghét tôi thêm…
- Thầy ngốc lắm!
- Tôi ngốc? Em ngốc mới đúng. Cái tôi của em quá lớn, làm khổ người khác…
- Thầy tốt đẹp quá nhỉ? Cái tôi của thầy còn lớn hơn của em. Thầy lạnh lùng, xấu tính, vô tâm...
Nam ngắt lời, nhìn vào mắt Lam:
- Em có vô tâm hay không?

- Không.
- Em vô tâm, nên mới không biết rằng tôi lo cho em nhiều như thế nào. Tôi lo lắng, nhưng không thể nói thành lời. Tôi là con trai, cảm xúc phải để trong lòng, đâu dễ dàng nói ra như con gái các em. Em không hiểu, nên nghĩ rằng tôi ghét em phải không? Em nhìn sự việc một cách phiến diện, không theo hướng khách quan gì cả. Linh nói đúng, em cũng như Ti, là em gái tôi, tôi phải nên dịu dàng với em…
- Em gái?
- Uhm, em gái. Có lẽ trước nay tôi đã quá cứng nhắc với em, tôi hứa từ nay tôi sẽ nhẹ nhàng với em, không quát mắng em nữa…
- Thầy cứ bình thường đi. Thầy không quát mắng em, có khi em khó chịu hơn.
- Vậy em không giận tôi nữa đúng không?
- Ai nói vậy? Cái đó còn tùy vào thái độ của thầy…
- Em thật là…
- Thầy còn phàn nàn à? Em giận thầy luôn bây giờ…
- Không không…
Nhìn thầy Lam phì cười. Nó biết dù thầy có làm nó buồn như thế nào đi chăng nữa, nó cũng không thể giận thầy được. Với nó, thầy rất quan trọng. Thầy nói thầy chỉ xem nó như em gái. Nó buồn lắm. Nhưng tình cảm làm sao gượng ép được chứ? Nó phải vui lên, thầy nói như vậy chắc thầy cũng thương nó lắm, chỉ là thầy không biết cách thể hiện thôi. Là em gái cũng được, còn hơn không là gì cả, nhỉ?
- Em không giận thầy nữa.
- Thật không?
- Uhm.
- Vậy ngày mai tôi vẫn qua chở em đi học, tối vẫn qua kèm em học đúng không?

- Xì, em đang ốm đau thế này, thầy chỉ nghĩ đến mỗi chuyện học thôi sao?
- Tôi xin lỗi. Em muốn ăn gì không, tôi sẽ mau cho em. Coi như chuộc lỗi với em.
- Chuộc lỗi bằng tấm lòng thôi, em không cần vật chất đâu.
- Tấm lòng tôi em biết rồi còn gì nữa. Em thích ăn gì nào? Ăn mới chóng khỏi bệnh chứ!- Nam nài nỉ.
- Em không ép thầy nhé, thầy tình nguyện phải không? Ok, em muốn ăn KFC, cơm hải sản, nước dâu ép, nho Mỹ…Tạm thời thế đã.
- Trời, em ăn toàn “cao lương mĩ vị” thế kia, tôi chịu sao nổi? - Nam vờ nhăn nhó.
- Thầy chịu không nổi? Thầy ki bo vừa thôi. Em đổi ý bây giờ...
- Tôi đùa thôi mà, em nghỉ đi, đợi tôi một lát…
Nam vội bước ra khỏi phòng. Lam lại mỉm cười, có lẽ thế này cũng tốt….
Tùng
Tôi không hiểu vì sao mỗi khi Lam gọi điện nhờ tôi giúp đỡ, tôi lại luôn ở rất gần cô ấy. Lúc chiều nhìn cô ấy ướt như chuột lột, tôi đau lòng vô cùng. Vì sao em lại tự hành hạ bản thân như vậy chứ? Có lẽ em không biết rằng tôi yêu em nhiều như thế nào, đúng không?
Tôi cũng không biết tình yêu tôi dành cho Lam lớn như thế. Lúc đầu, tôi chỉ xem cô ấy như em gái. Nhưng tình cảm ấy đã lớn dần theo thời gian. Tôi không thể xem Lam là em gái được nữa. Nhiều lần, tôi muốn thổ lộ cho cô ấy tình cảm của tôi. Nhưng tôi sợ…Tôi biết cô ấy luôn xem tôi là anh trai tốt. Tôi sợ nói ra, tình cảm anh em cũng chẳng còn nữa. Tôi trốn chạy tình cảm của mình, bằng cách cặp một lúc 3, 4 đứa con gái. Dù đã cố gắng mở lòng, nhưng tôi không thể có tình cảm với bất kì ai. Trong tim tôi dường như chỉ có Lam - cô bé ngốc nghếch khờ khạo. Tôi không muốn em phát giác ra tình cảm của tôi. Hãy cứ để tôi yêu đơn phương em như thế này…Nhưng, như vậy có hèn nhát quá không? Tôi không muốn em xem tôi như anh trai, tôi không muốn em nghĩ tình cảm của tôi chỉ là anh trai dành cho em gái. Tôi thật mâu thuẫn. Tôi phải làm sao bây giờ? Có lẽ, tôi sẽ thử một lần…