Thông báo chính thức thành viên tham gia mùa ba, ngoài những cặp nghệ sỹ mặc định, huynh muội CP mới gia nhập là Phó Luân và Ngôn Lạc Hi.
Ánh mắt lạnh lùng của Lệ Dạ Kỳ rơi vào hai chữ Phó Luân, thật lâu không dời đi, nhưng ánh mắt càng nhìn càng lạnh,
hận không thể chui vào máy tính, xóa sổ đi hai chữ Phó Luân này!
Trong đầu bất ngờ nhớ tới ngày đó mở máy chụp ảnh đám cưới Vân Dương và Cảnh Vương, hai người mặc hỉ phục đỏ thẫm đứng cùng một chỗ, trai tài gái sắc rất đẹp đôi.
Cửa phòng sách bị người từ bên ngoài đẩy ra, một cái đầu thò vào, ánh mắt giảo hoạt linh động xoay loạn chung quanh, nhìn thấy người đàn ông ngồi cứng ngắc sau bàn làm việc, cô đẩy cửa ra, mu bàn tay ở sau lưng nhẹ nhàng đi vào.
Cô nhìn đông sang tây ánh mắt vô thức dừng trên người đàn ông đang ngồi đó.
Ánh sáng trắng mờ của màn hình phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, đường nét ba chiều, mũi thẳng, ánh mắt khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Từ trên người tỏa ra khí lạnh như băng, khóe môi hơi nhếch lên, có thể biết lúc này tâm tình anh nhất định khó chịu.
Ngôn Lạc Hi bước từng bước nhỏ, âm thầm tới gần bàn, muốn nhìn xem anh đang nhìn cái gì sắc mặt khó coi như vậy.

Còn chưa đến gần, đã nhìn thấy ngón tay người đàn ông khẽ động, đóng trang web trên mạng.
Cô bóp cổ tay một hồi, thấy người đàn ông ngẩng đầu, im lặng nhìn cô, ánh mắt kia phảng phất xuyên thấu thân thể đến linh hồn cô, cô cười khô khan một tiếng, "Làm gì nhìn em như vậy?"

Giọng nói hờn dỗi làm nũng của cô gái mang theo sự mềm mại độc đáo chất phác làm cho xương cốt người ta mềm nhũn một nửa.
Lệ Dạ Kỳ giơ tay nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo vào lòng, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào sau tai cô, cô vội vàng ngẩng đầu, người đàn ông liền hạ xuống một nụ hôn say đắm.
"A……"
Ngôn Lạc Hi giãy giụa một cách tượng trưng rồi xuôi theo luôn.
Xét về mối quan hệ nam nữ, cô và Lệ Dạ Kỳ đều là người mới, không ngừng tìm tòi và luyện tập để hoàn thiện các kỹ năng khác nhau.
Hiển nhiên, Lệ Dạ Kỳ tiến bộ nhanh hơn cô.

Trong xương nam nhân ẩn chứa một bản tính săn mồi, sau mấy lần cướp bóc và nếm trải kỹ năng thành thạo hơn rất, bây giờ lại từng cái một áp dụng với cô, hai người đều có chút không khống chế được.
Dì Đông ở dưới lầu chờ, nhìn bữa sáng vốn dĩ nóng hổi trên bàn từng chút nguội lạnh đi, dì ngẩng đầu liên tục nhìn lên lầu hai.
Buổi sáng cậu chủ xuống lầu, tâm tình thoạt nhìn rất tốt, sau khi cô chủ nghe điện thoại xong thì liền tức giận.

Cũng không biết cô dỗ dành vị kia xong chưa, thức ăn nguội hết rồi cũng không thấy xuống lầu.
Trong phòng làm việc, Ngôn Lạc Hi bị anh ôm ngồi trên bàn, cô thở hồng hộc cúi xuống vai anh, bị khi dễ mà vô lực chống đỡ, đôi mắt hạnh quyến rũ đến mức có thể nhỏ ra nước.
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, nhìn bộ dáng tươi mới ngon miệng của cô như thế, trong đôi mắt đen kịt lóe lên đốm lửa, khơi lên sự chiếm hữu cùng cướp bóc càng sâu sắc.
Anh đẩy cô xuống bàn, vừa đè người đi xuống đã phát ra hai tiếng "ọc ọc", phá vỡ bầu không khí mơ hồ giữa hai người.
Lệ Dạ Kỳ sửng sốt, bất đắc dĩ đứng dậy, cụp mắt nhìn tiểu thê tử xấu hổ muốn đào một cái lỗ chui vào, môi mỏng của anh khẽ nhếch, ý cười trong trẻo chế nhạo, "Đói bụng rồi?"
Ngôn Lạc Hi lập tức đẩy anh ra, mạnh mẽ ngồi dậy, vội vàng nhảy xuống bàn, hai chân nhất thời mềm nhũn, thân thể đột nhiên ngã xuống đất.
Lệ Dạ Kỳ nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng, khẩn trương hỏi:"Em bị sao vậy?" Dứt lời, liền muốn ôm cô lên bàn làm việc, kiểm tra.
Ngôn Lạc Hi nắm chặt vạt áo anh, ghé vào ngực cường tráng, hai bên tai đỏ ửng, ngại ngùng nói: "Chân hơi mềm"
"Hắc…”
Người đàn ông cười nhẹ, lông mày khóe mắt hiện lên sự vẻ vui.

Anh dịu dàng dùng ngón tay vuốt ve đôi má đỏ bừng của cô, cười đùa nói:"Vợ, em đang khen anh phải không?"

Ngôn Lạc Hi đấm ngực anh hai cái, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, "Được tiện nghi còn khoe mẽ"
Lệ Dạ Kỳ nhìn đôi môi ướt át của cô, trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, nghiêng người cắn một miếng, lại nhìn cô đỏ mặt xấu hổ, anh vui vẻ bế cô lên đi ra khỏi phòng làm việc.
Ở tầng dưới, Lệ Dạ Kỳ đặt Ngôn Lạc Hi lên ghế, nói với dì Đồng: “Dì Đồng hâm nóng lại đồ ăn.”
“Được rồi"
Dì Đông nhìn bộ dáng ngọt ngào của hai người, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng cho cả hai.

Phải biết tình cảm của chủ nhân tốt làm việc cũng có sức.
Chờ dì Đông đem đồ ăn bỏ xuống hâm nóng, Ngôn Lạc Hi hờn dỗi trừng mắt nhìn Lệ Dạ Kỳ một cái, vừa rồi cứ như vậy bị ôm xuống, không biết dì Đông và dì Lưu sẽ nghĩ đi đâu.
Tuy vậy, nếu như không phải cô đói đến kêu ùng ục, nói không chừng hiện tại đã thành món khai vị, bị anh ăn sạch sẽ.
Ăn xong bữa sáng, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, Ngôn Lạc Hi nhìn thân ảnh nghiêm chỉnh ngồi thẳng tắp đối diện, cô cười híp mắt hỏi: "Nhà chúng ta có khách tới?"
Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì lúc Lệ Dạ Kỳ ở nhà, cô còn chưa từng nghe thấy có tiếng xe hơi chạy vào.
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ dịu dàng rơi trên người cô, "Ra ngoài xem không phải sẽ biết sao?"
"Cũng đúng" Ngôn Lạc Hi đứng dậy đi ra ngoài Lệ Dạ Kỳ theo sau cô.
Hai người một trước một sau ra cửa, khi Ngôn Lạc Hi nhìn thấy xe bảo mẫu màu đen đỗ trong sân, cô kinh ngạc mở to mắt, hơn nữa còn nhìn thấy Cố Thiển từ trong xe bước xuống, cô hưng phấn ra hiệu với chính mình:"Là cho em sao?"
Cô gái ánh mắt nịnh nọt rơi vào trong mắt anh, Lệ Dạ Kỳ cảm thấy rất khó chịu, lẽ ra anh nên đưa cô sớm hơn để cô vui vẻ mới phải.
“Ừ.” Anh gật đầu, nhìn cô gái mặt mày cong cong cười, lòng anh mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

Ngôn Lạc Hi chạy như bay ra ngoài, vây quanh xe bảo mẫu màu đen hai vòng, cười đến mắt cũng sắp híp lại, "Không tệ, em còn muốn chờ sau khicông chiếu, kiếm tiền tự mình đi mua một chiếc."
Cô đã thèm muốn nhãn hiệu xe bảo mẫu này từ lâu.

Ban đầu công ty có một chiếc, nhưng sau đó trở thành xe độc ​​quyền đưa đón Lý Trí Viện.
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi đi tới, đưa tay xoa đầu cô, không vui nói: “Muốn thì cứ hỏi anh, không cần phải tự kiếm tiền mua.”
Ngôn Lạc Hi chật vật vuốt tóc, nhìn bộ dáng đương nhiên của anh, cô bĩu môi, "Em không cần dựa vào người khác, tự làm tự ăn, cơm no áo ấm".
Lúc cô mười tám tuổi đã biết, muốn có thứ gì thì tự mình cố gắng kiếm tiền mà mua.

Người ta cho đi có ngày cũng sẽ thu hồi lại, trên thế giới này đáng tin nhất chỉ có chính mình.
Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt phức tạp không biết cô gái đang nghĩ tới cái gì, rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng tự cường lại lộ ra vẻ cô đơn hiu quạnh, đủ để cho anh đau lòng.
Anh ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô, "Sau này có anh, em có thể yên tâm dựa vào".