Tô Mễ và Diệp Gia bước vào cửa hàng phụ kiện mà hồi nãy Chu Tiểu Vũ ghé xem, Diệp Gia hỏi thẳng: “Bà chủ, vừa rồi bạn học kia đến mua cái gì vậy ạ?”

Bà chủ là một người phụ nữ trung niên: “Cô bé xinh đẹp đó mua một cuộn len định về đan khăn choàng cổ cho bạn trai ý!”

Xinh đẹp? Mù rồi sao? Bạn trai ư? Tuổi gì?

“Chị à, hay là chị cũng mua cuộn len về đan khăn choàng cổ cho giáo sư Phó đi?” Tô Mễ gợi ý.

Diệp Gia liếc mắt cô ấy một cái, đặt cuộn len tròn trong tay xuống: “Ba cái trò hề của con nít!”

Vào tối hôm đó, Tô Mễ bị Diệp Gia kéo vào khu thương mại ở trung tâm thành phố, đi dạo mua sắm ở cửa hàng Versace đúng hai tiếng đồng hồ, chọn được một chiếc khăn choàng cổ 1998 màu xanh nước biển.

Bạn học Diệp không biết đan khăn quàng cổ, càng không có thời gian để học đan.

Thay vì dành thời gian và sức lực để đan từng kim từng đường len không quen thuộc này thì Diệp Gia sẵn sàng tiêu chút tiền mua một chiếc khăn choàng cổ cao cấp rồi tặng cho anh.

Chu Tiểu Vũ mua sợi len về đan khăn, rõ ràng là thích làm vẻ ta đây của nữ sinh, đan ra có đẹp hay xấu thì đều là tấm lòng, với tấm lòng này, nếu như tặng cho một bạn nam tương đương tuổi tác thì còn coi như là hợp thời. Nhưng mà Phó Tri Duyên sắp 28 tuổi rồi, Diệp Gia đã cẩn thận quan sát cách ăn mặc của anh, trang phục thường ngày nhìn có vẻ tùy ý không câu nệ, nhưng thực chất lại rất đẹp đẽ, bất luận là áo khoác hay là áσ ɭóŧ bên trong, đều là hàng hiệu, giá cả trên trời, anh là một người đàn ông thể diện, cho nên Diệp Gia tuyệt đối không muốn dùng bất cứ cái gì gọi là “tấm lòng” để kéo thấp kiểu phong cách của anh.

Nếu đã muốn tặng quà thì nên chọn món tốt nhất trong phạm vi khả năng của cô.

Buổi tối, Diệp Gia cởϊ qυầи áo rồi nằm trên giường, điện thoại để trước ngực, gửi tin nhắn wechat cho Phó Tri Duyên.

“Phó tiên sinh, anh ngủ chưa?”

“Chưa.” Tốc độ trả lời của anh rất là nhanh.

“Anh đang làm gì đó? J))”

“Đọc sách.” Phó Tri Duyên ngồi trên giường, hai chân bắt chéo, trên tay cầm một quyển sách chuyên ngành dày cộp, có điều một khi tin nhắn của cô gửi đến thì quyển sách liền bị anh gác sang một bên.

“Ồ, anh đoán xem em đang làm gì.[Nghịch ngợm]”

Sau khoảng hai phút, đợi mà không nhận được tin nhắn của Phó Tri Duyên, trong lòng Diệp Gia dao động lên xuống, nghĩ rằng chắc anh sẽ không đi đoán những chuyện nhàm chán này đâu, cô quẹo đầu sang một bên, nghĩ rồi nghĩ, đột nhiên khóe miệng lộ ra nụ cười mê hoặc, lấy điện thoại ấn tin nhắn âm thanh.

Mà vào lúc Phó Tri Duyên nghe thấy giọng nói trong tin nhắn thoại của cô, trong tay đang cầm cốc nước bị run lên, suýt chút nữa là tràn ra ngoài.

Giọng nói của cô vừa quyến rũ lại mê ly, hòa quyện với màn đêm: “Bây giờ em đang nằm trên giường, hơn nữa còn không mặc quần áo.”

Trong đầu anh cơ hồ là tự nhiên xuất hiện một bức tranh...là hình ảnh không phù hợp với trẻ em, cứ không dứt ra được.

Phó Tri Duyên cảm thấy bản thân có thể đi tắm nước lạnh được rồi đó.

Sau đó lại là một khoảng im lặng kéo dài, ngay khi Diệp Gia nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ trả lời tin nhắn của cô, thì anh đã gửi đến một tin nhắn chữ.

“Chú ý đừng để bị cảm lạnh.”

Diệp Gia lăn qua lộn lại trên giường, trên mặt tràn đầy nụ cười sắp tới mang tai.

Trong lòng thỏa mãn trêu chọc nam thần, Diệp Gia lại gửi thêm một tin nhắn: “Ngày mai em được nghỉ, anh có muốn ăn gì không, em làm cho anh?”

Mắt cô dán chặt chữ “đối phương đang nhập...” trên đầu màn hình, cả hai phút đều là lời hiển thị này, Diệp Gia còn tưởng anh đang liệt kê một danh sách dài thực đơn cho cô, kết quả không ngờ tới, anh gửi đến...chỉ có hai chữ: “Đều được.”

Đồ ăn cô làm...đều ngon.

Diệp Gia hơi hơi nhíu mày, cái kiểu đều được này, nếu như đổi cách biểu đạt khác thì là tùy tiện.

Rất tùy tiện.

Đột nhiên, khóe miệng Diệp Gia nhếch lên, nở một nụ cười quỷ dị.

Chạng vạng tối hôm sau, Phó Tri Duyên mang theo hộp cơm bento hoạt hình nhỏ, vừa mới bước vào đại sảnh, Đoàn Hiểu Quân ló cái đầu từ phòng trực ban ra.

“Phó đội, anh cầm cái gì đó?”

“Cơm tối.”

Đoàn Hiểu Quân nhìn hộp cơm hoạt hình rất không phù hợp với phong cách của anh, liền đoán: “Cô nhóc Diệp Gia đó làm?”

Phó Tri Duyên “ừm” một tiếng, Đoàn Hiểu Quân dường như vẫn chưa muốn bỏ qua, tiến lại gần, cúi người dí sát vào hộp cơm, ngửi ngửi: “Khá là thơm, nấu món gì vậy?”

“Gà nướng hạt dẻ và trứng chiên rau hẹ.”

Đoàn Hiểu Quân nhìn nhìn Phó Tri Duyên, “uầy” một tiếng, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Lòng mang ý xấu!”

Phó Tri Duyên không hiểu ý của anh ta.

“Hạt dẻ, rau hẹ, nguyên liệu bổ sức khỏe tuyệt vời, đây là cô nhóc kia muốn bổ thận tráng dương cho anh nha!”

Phó Tri Duyên: = =

Đoàn Hiểu Quân ở phía sau cười đến run rẩy, Phó Tri Duyên mặt đen thui, uy hϊếp một tiếng nếu dám nói ra thì nhà ngươi chết chắc, nét mặt u ám đi vào phòng làm việc, đóng sầm cửa lại.

Nhìn anh có vẻ rất yếu?

Cần phải bổ thận tráng dương?

Cái đầu nhỏ như trái dưa của cô suốt ngày toàn nghĩ ngợi những thứ bậy bạ!

Mặc dù cáu kỉnh hơn mười phút, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của mùi hương thơm hộp cơm, thịt gà được cô nấu rất mềm, tan chảy ngay trong miệng, hạt dẻ thì thơm và ngậy, hương vị quả thực là không thể diễn tả thành lời.

Anh bắt đầu hiểu duyên cớ vì sao mà ông cụ Từ lại thích nha đầu này như vậy rồi.

Nói thật thì nếu ai mà cưới được cô làm vợ...

Đợi đã! Sao anh lại nghĩ cái chuyện này!

Phó Tri Duyên gạt bỏ những tạp niệm trong đầu đi, chuyên tâm thưởng thức đồ ăn, lúc anh đang ăn thì tin nhắn của cô gửi đến.

“Phó tiên sinh, ngon không ạ?”

Phó Tri Duyên liếc nhìn điện thoại, hết sức chuyên tâm mà gặm xương gà, mặc kệ cô.

Qua một lúc, tin nhắn lại đến: “Em còn có thứ muốn đưa cho anh, vừa rồi căng thẳng quá nên em quên, lát nữa anh tan làm rồi em sẽ qua lấy hộp bento, thuận tiện đưa cho anh luôn, được không ạ?[Husky ngáo]”

Phó Tri Duyên nhìn icon [Husky ngáo] của Diệp Gia gửi qua mà trong lòng dâng lên một dự cảm không ổn.

Chính là như Mục Sâm nói, cô tuổi còn nhỏ mà lại không ít chiêu trò.

Cái bẫy của cô thật sự có mối liên hệ với nhau, Phó Tri Duyên đột nhiên cảm thấy, mặc dù anh lớn hơn cô năm sáu tuổi, nhưng về phương diện này, kinh nghiệm tình cảm bằng không của bản thân hình như không phải là đối thủ của cô rồi!

“Buổi tối phải trực ca đến khuya, không cần đến đây.”

11h rưỡi đêm, Phó Tri Duyên bước ra khỏi đại sảnh, bỗng nhiên phát hiện, thế mà có tuyết rơi rồi.

Những bông tuyết giống như bông bay, phấp phới phiêu diêu và tan chảy khi chạm đất.

Đó là tuyết đầu mùa của năm nay.

Đến có chút muộn.

Trong lúc vô tình quay người lại, nhìn thấy cô đứng một mình bên hông cửa, tay cầm túi giấy màu trắng, đôi chân không ngừng dẫm dẫm tại chỗ, quay người nhìn thấy anh, khuôn mặt cô liền nở nụ cười tươi, chạy lon ton đến trước mặt anh, chóp mũi nhỏ ửng đỏ vì lạnh.

Tim anh chợt thắt lại...

Có chút đau.

“Phó đội, tan làm rồi ạ?”

“Không phải đã nói là không cần tới rồi sao.” Giọng anh có chút trách móc, lại quét nhìn cô từ trên xuống dưới: “Còn mặc ít như vậy.”

“Không sao, em vừa mới đến thôi, không lạnh.” Diệp Gia tỏ vẻ không sao mà vẫy vẫy tay, kết quả bàn tay bị anh trực tiếp nắm lấy, lòng bàn tay anh vô cùng ấm áp, hơi ấm nhanh chóng bao quanh cô.

Anh kiểm tra nhiệt độ trên tay cô, rồi nhanh chóng buông đôi tay đã đông cứng của cô ra, sắc mặt càng thêm u ám đáng sợ, xoay người đi đến bên đường mở cửa xe, ngồi vào mở toàn bộ máy sưởi lên, sau đó mở bên kia cửa xe, tức giận nhìn cô mà nói: “Còn không mau ngồi vào.”

“Dạ!” Diệp Gia vui sướиɠ đáp một tiếng, vội vàng ngồi vào xe của Phó Tri Duyên.

Ngồi ở trong xe, nhiệt độ máy sưởi nhanh chóng tràn ngập, xua tan đi cái lạnh toàn thân.

Những bông tuyết uể oải rơi bên ngoài cửa sổ, dính chặt vào cửa kính ô tô. Phó Tri Duyên đưa cho cô hộp cơm hoạt hình, Diệp Gia mở hộp ra nhìn nhìn: “Í? Rửa rồi ạ?”

Tất nhiên rồi! Anh còn chưa tệ tới mức đã ăn cơm của người ta rồi mà còn bắt họ rửa chén.

Ánh mắt Phó Tri Duyên rơi xuống cái hộp màu trắng trên tay cô.

Diệp Gia đưa hộp quà qua, Phó Tri Duyên không nhận lấy, liếc nhẹ một cái rồi hỏi: “Cái gì?”

“Khăn...khăn choàng cổ.” Đầu lưỡi Diệp Gia có chút run lên, cảm thấy món quà này không dễ tặng đi được.

Phó Tri Duyên hơi ngớ ra: “Vì sao?”

Tặng quà còn có tại vì sao à, tất nhiên là vì thích anh đó, cô cũng không thể nói là bởi vì tình địch chuẩn bị đan cho anh một cái khăn choàng cổ, cho nên cảm thấy nguy cơ, nên muốn ra tay tấn công trước!

Diệp Gia đỏ mặt cúi đầu: “Cái này...là em tự đan đó, Phó đội nếu thấy thích thì nhận đi nhé, không thích thì đem vứt, dù sao cũng đừng trả lại cho em!”

Anh lợi hại như thế, không biết có bị anh phát hiện ra cô đang nói dối không nữa.

Rốt cuộc Phó Tri Duyên cũng nhận lấy hộp quà.

“Nè!” Diệp Gia không kịp ngăn cản thì Phó Tri Duyên đã mở nắp hộp ra rồi.

Chữ cái in trên bao bì bên trong cái hộp, Phó Tri Duyên giơ cái khăn lên, lầm bẩm nói: “Tự tay đan mà còn gắn nhãn mác?”

Ôi trời, ai đời lại mở quà trước mặt người ta thế này trời!

“Hộp bị bóc ra rồi, không trả lại được nữa rồi.” Cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh: “Nếu anh không muốn thì vứt...đi...”

Rốt cuộc là cô sợ anh không chấp nhận đến mức nào?

Phó Tri Duyên gấp gọn gàng chiếc khăn, cất vào hộp, không trả lại cho cô mà nói: “Cảm ơn.”

Nhận lấy rồi!

Diệp Gia thở phào nhẹ nhõm.

Phó Tri Duyên khởi động xe, Diệp Gia ngoan ngoãn thắt dây an toàn, sau khi xe chạy được một đoạn, Phó Tri Duyên đột nhiên mở miệng: “Sau này không cần mua quà cho tôi.”

“Hả?”

“Không phải nghèo đến mức không có cơm ăn à?” Anh liếc nhẹ cô một cái: “Nếu tôi thiếu cái gì thì tôi sẽ tự mua, tiền lương của cô để dành lo cho cuộc sống của bản thân là tốt rồi.”

Trong lòng Diệp Gia nắm bắt được ý tứ trong lời nói của Phó Tri Duyên, hẳn là không phải không thích, mà là cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Vậy, nếu như Phó đội cảm thấy áy náy thì anh có thể trả lễ được mà!”

Phó Tri Duyên hơi ngẩn ra, Diệp Gia đã quay mặt nhìn cảnh đường ngoài cửa sổ, che miệng cười trộm.

Sao lại cảm thấy cuộc tán gẫu cứ nói nói...rồi hình như lại bị rơi vào bẫy nữa rồi!

Trong tuần tiếp theo, chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trong nhóm fan của Phó Tri Duyên chính là chiếc khăn Versace màu xanh nước biển quấn trên cổ anh.

“Đã ba ngày rồi! Nam thần còn mang cái khăn choàng cổ đó!”

“Thật là thần kỳ! Tôi học ở đại học S ba năm rồi, làm học trò của thầy Phó được hai năm, mùa đông giáo sư Phó đều để cổ trống không, chưa bao giờ thấy thầy ấy mang khăn choàng cổ!”

“Chân tướng chỉ có một, chiếc khăn choàng là do một cô em nào đó tặng.”

“Nghe nói vào đông rồi, có rất nhiều cô gái đan khăn cho nam thần, xem ra là có người nhanh chân đến trước rồi ó!”

“Nhìn kỹ đi! Chiếc khăn đó là mẫu mới năm nay của Versace, giá tiền hơn bốn con số đó biết chưa!”

“Nam thần trước giờ rất coi trọng cách ăn diện áo quần, chiếc khăn đó có thể là do anh ấy tự mua, rất giống với phong cách ăn mặc thường ngày của anh ấy!”

“Đúng! Tôi cũng định nói, khiếu thẩm mỹ của thầy Phó rất là cao, những cô gái muốn đan khăn choàng cổ cho anh ấy thì đều có thể dừng lại được rồi đó, khăn choàng mà mấy người đan ra phối lên người nam thần có thể sẽ rất khó coi, không có ý gây hấn, chỉ là khách quan mà nói mọi người đều không hy vọng thầy Phó bị khó xử, đúng không?”

......

Khi Chu Tiểu Vũ nhìn thấy tin tức thảo luận trong nhóm chat, là lúc cô ta đang ngồi trong phòng học đan khăn choàng một cách khó khăn, sợi len trên tay cô ta rối bời, phần dệt kim bị tuột rất nhiều chỉ, bên cạnh còn bị lật mép, trông thật là xấu xí, bàn tay ngọc ngà này thường ngày chỉ cầm kỳ thi họa, năm ngón tay không chạm nước, làm gì có chuyện ngồi đây mà đan len như kiếm sống, xem người khác đan trong video nhìn dễ như vậy, mà tới tay bản thân đan thì cảm thấy rất khó, thành quả đan ra cũng không như ý muốn, nhìn trong nhóm các fangirl post hình giáo sư Phó mang khăn choàng cổ Versace trông thật là nhã nhặn và chín chắn, hiệu quả thật là tốt, lại nhìn chiếc khăn choàng tuột chỉ trong tay, cuối cùng cô ta nghiến răng, đứng dậy đem thành phẩm chưa hoàn thành và cuộn len ném thẳng vào sọt rác.