Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà.

Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần.

Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn.

Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước.

Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà.


Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới.

"Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra.

Diệp Tiểu Cầm liếm nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết.

Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn đau không?""Không đau.


"Diệp Tiểu Cầm năm nay chín tuổi, mặt vàng như nghệ, gầy như que củi, trông nhỏ hơn tuổi thật.

Vết thương trên trán là do hôm qua bị chị hai và em trai đánh mà ra.

Trong gia đình trọng nam khinh nữ này, trên có chị gái, dưới có em trai, cô bé bị kẹt ở giữa, ai cũng có thể bắt nạt cô bé, Diệp Tiểu Cầm đã chai sạn rồi.

Bây giờ đang là cuối tháng bẩy của năm 1988, là ngày thứ 9 Diệp Chiêu xuyên không đến, cô xuyên không vào trong thế giới của một quyển truyện thập niên Mary Sue, nguyên thân cùng tên với cô, là một cô gái 17 tuổi, vì bị bệnh mà bỏ lỡ cơ hội thi đại học.

Năm đó mẹ của nguyên thân là thanh niên trí thức về nông thôn, ở trong làng chài phía Nam, sau khi đẻ cô ấy thì quay về thành phố, cha cô chê vướng bận, ném cô ấy về quê cho vợ chồng bác hai nuôi dưỡng ở Uyển Thành.

Hồi ấy còn nghèo, cha cô gửi phí sinh hoạt rất ít, vợ chồng bác hai coi cô ấy như cỏ rác, trên danh nghĩa là nuôi nấng, thực chất là bắt Diệp Chiêu làm việc nhà từ lúc bốn năm tuổi, sau đó còn phải gánh trách nhiệm nặng nề là chăm sóc em trai em gái, quả thực chính là một bảo mẫu nhỏ.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân bình bịch đi lên lầu, kèm theo là giọng nữ lanh lảnh:"Diệp Tiểu Cầm! Tao nhìn thấy mày rồi! Mày mua hai cây kem, mày còn nói không trộm tiền của tao! Xem tao có đánh chết mày không!".