Diêu Kim Mai cảm động nhìn cô gái trước mặt, cầm tay cô nói: "Con có tấm lòng như vậy, mẹ đã thấy rất vui vẻ rồi."Buổi tối, Đồng Đại Hoa và Đồng Tiểu Tùng trở về, nhìn quần áo trên người Diêu Kim Mai và Đồng Nghiên thì rất ngạc nhiên."Kim Mai, quần áo này mua ở đâu thế? Thật sự rất đẹp.""Chị, váy của chị cũng đẹp lắm.

Ôi, chị của em vốn xinh đẹp, mặc đồ như vậy vào trông càng xinh hơn, thậm chí còn xinh đẹp hơn mấy người ở thành phố."Đồng Nghiên sờ đầu Đồng Tiểu Tùng, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn cậu, cười tủm tỉm nói: "Vậy em nói xem quần áo như vậy có thể bán được tiền không?""Chắc chắn có thể bán được! Quần áo đẹp như vậy sao có thể không bán được tiền?" Vẻ mặt Đồng Tiểu Tùng ngờ vực nói: "Chị, quần áo này rất đắt đúng không?"Hiển nhiên Đồng Đại Hoa cũng biết điều này, điều kiện trong nhà không tốt, hai mẹ con đều mặc đồ mới xinh đẹp, chắc là tốn không ít tiền.


Thế nhưng Đồng Đại Hoa cũng không để trong lòng, vợ và con gái vất vả vì gia đình, một năm bốn mùa hai mẹ con cũng hiếm khi mua một bộ đồ mới, lần mua quần áo gần đây cũng là chuyện của năm ngoái.

Bây giờ hai mẹ con mua một bộ quần áo mới thì có sao? Hơn nữa, nếu ông ấy là phụ nữ, thấy quần áo như vậy cũng động tâm, vì vậy ông ấy rất thấu hiểu vợ và con gái."Cũng tạm, vải dệt này cũng đắt, thế nhưng ngày mai bán được là có thể lấy lại tiền." Đồng Nghiên nói.Có ý gì? Không phải hai người mua quần áo này sao? Tại sao ngày mai còn định bán đi?" Đồng Đại Hoa ngạc nhiên, đau lòng nhìn vợ và con gái: "Thích thì cứ giữ lại, sao phải bán đi làm gì?""Quần áo này là do Nghiên Nghiên của chúng ta may.


Mấy ngày nay con bé không ra khỏi cửa chính là vì thiết kế quần áo mới.

Ngày mai con bé muốn đi xem phản ứng thị trường."Diêu Kim Mai nói: "Nghiên Nhi, con định bán thế nào? Quần áo trong thành chỉ hơi đẹp sẽ bán ba bốn đồng..