Mất rất nhiều công sức mới khiến họ đánh giá cháu là công nhân tiên tiến.” Đường xưởng trưởng nói chân thành thân thiết: “Còn nữa, cháu và Đường Vĩ tuổi không kém nhau là bao, lại là bạn bè.

Bác đương nhiên phải dốc hết sức giúp cháu.

Lần này người được tiên tiến là cháu.

Bác biết hoàn cảnh gia đình cháu khó khăn nên cố ý xin giùm cháu ba mươi đồng tiền trợ cấp.”Đồng Nghiên nhớ lại chuyện kiếp trước.

Khi đó cô bị bệnh, danh hiệu công nhân tiên tiến này cuối cùng rơi lên đầu Chu Quyên.


Chu Quyên hình như cũng được ba mươi đồng trợ cấp.

Sau đó cô ta đến thăm cô, mặc một bộ đồ mới, còn bôi son mới mua, trông rất xinh đẹp.Lúc ấy cô rất hâm mộ cô ta.

Dù sao chỉ là một cô gái bình thường, thấy Chu Quyên mặc quần áo mới, phong cách lại đẹp như vậy, sao có thể không hâm mộ một chút được? Bây giờ thoát khỏi hồi tưởng, Chu Quyên căn bản chỉ muốn dùng cách đó dụ cô rơi vào bẫy mà Đường Vĩ giăng từ trước.Chu Quyên lại không ngờ dù cô rất hâm mộ nhưng không vì chút vật chất đó mà động tâm với Đường Vĩ.

Chỉ là cô quá ngốc, bị hai người họ tìm ra yếu điểm, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.


Khi đó cô gả cho Đường Vĩ, trừ lý do thất thân với hắn, thì còn vì trong nhà xảy ra chuyện, mẹ cô cần người chăm sóc.

Gia đình Đường Vĩ có điều kiện tốt lại hứa rất đường hoàng, nên cô chỉ có thể ôm chặt cộng rơm cứu mạng này.Thời điểm mới kết hôn, Đường Vĩ còn yêu chiều cô, sau đó không còn cảm giác mới mẻ nữa.

Sau khi sinh con trai, hứng thú của hắn liền phai nhạt.

Có lẽ là vì cô chăm sóc con trai nên không còn thích trang điểm như trước, cũng có thể là vì Chu Quyên chưa kết hôn làm hắn hứng thú hơn.

Rốt cuộc thì vợ không bằng tình nhân, tình nhân không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không có được.

Chu Quyên là người vụng trộm bên ngoài đó.“Đồng Nghiên… Đồng Nghiên…” Đường Vĩ thấy Đồng Nghiên phát ngốc trước mặt bọn họ, cảm thấy hơi khó chịu: “Em suy nghĩ gì vậy?”.