"Nếu nó không chịu học hành, khổ cực mấy năm nay của chúng ta vứt trắng đi sao?” Ông nói bằng giọng nghiêm khắc.Đồng Tiểu Tùng nghe vậy liền ân hận xấu hổ cúi đầu.Cơm nước xong, Diêu Kim Mai dọn dẹp chén dĩa, Đồng Đại Hoa đi kiểm tra chuồng gà đã đóng cửa chưa còn Đồng Nghiên kéo Đồng Tiểu Tùng vào phòng.“Gần đây em không học hành nghiêm túc hả?” Đồng Nghiên kéo Đồng Tiểu Tùng xuống ngồi lên mép giường.Đối mặt với Đồng Nghiên, Đồng Tiểu Tùng không bị gò bó nữa.

Cậu bô bô nói lý do ra.“Cũng do Tam Cẩu Tử phá phách.

Cách đây không lâu, cô nói tụi em nộp tiền mua sách tài liệu, ba đưa tiền cho em.

Nhưng trên đường đi học, Tam Cẩu Tử nói có đường tắt tới trường nhanh hơn nên em liền đi theo nó.


Kết quả hai đứa tụi em té trên đường, sau đó tiền của em không biết rớt đi đâu mất nên không có tiền mua sách tài liệu.

Đề lần này rất khó, cần phải xem sách tài liệu.

Nhưng em không có...”“Vậy sao không nói sớm? Mặc dù rớt tiền ba mẹ sẽ giận, nhưng em giấu giếm như vậy, không thể mua sách tài liệu rồi không theo kịp tiến độ, thành tích học tập giảm xút ba mẹ còn tức giận hơn.


Sách tài liệu bao nhiêu tiền? Năm đồng có đủ không?” Đồng Nghiên hỏi, lấy từ túi áo vải ra năm đồng.“Hai đồng là đủ rồi.”Đồng Tiểu Tùng vội nói: “Chị gái tốt của em, chị đừng nói cho ba mẹ biết được không?”“Lần này chị sẽ không nói cho ba mẹ biết.

Nếu có lần sau chị sẽ nói...”“Chắc chắn không có lần sau.” Đồng Tiểu Tùng vội thề thốt....Xưởng may Hồng Tinh.Nhìn thấy bốn chữ to đùng này, Đồng Nghiên vô cùng xúc động.Kiếp trước cô đã từng ở nơi này rất nhiều năm.

Dẫu sau này cưới Đường Vĩ rồi, cô vẫn không có ý định rời xưởng.

Mãi cho đến khi xưởng may đóng cửa, vì phải chăm sóc cho người mẹ điên nên cô không thể tìm được thêm công việc khác.Khi ấy Đường Vĩ đã không còn cảm giác mới mẻ gì với cô nữa, bình thường để lấy được tiền từ tay hắn là rất khó.

Vì sinh hoạt, cô đành phải tự mình may quần áo đem đi bán..