Úy Nam nghiêng người dựa vào đầu giường, ánh mắt đờ đẫn vô hồn.

Tuy rằng đã hơn một giờ trôi qua nhưng cô vẫn không thể tin được bản thân đã xuyên qua như thế này!Chỉ một khắc trước cô vẫn đang ngồi trong phòng ngủ ấm áp, vừa ăn chocolate vừa lướt điện thoại.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô liền xuất hiện trong căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt này, biến thành một cô gái hai mươi tuổi vì ngất xỉu mà được đưa đến bệnh viện.

Bởi vì trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một vài hình ảnh, nên ít nhiều gì Úy Nam cũng biết được một chút tình huống của cô gái này.

Mặc dù Úy Nam biết được cuộc đời ngắn ngủi của cô gái này, nhưng vẫn không thể chấp nhận được thực tế rằng cô đã trở thành cô ấy.


Thông qua hình ảnh, Úy Nam biết được cô gái này trùng tên với mình, là thanh niên trí thức vừa trở lại thành phố.

Một ngày trước khi hoàn thành các thủ tục chuẩn bị về nhà, cô bất ngờ nhận được điện báo từ nhà máy dệt nói cha cô đã qua đời muốn cô nhanh chóng về nhà chịu tang.

Cô gái này 14 tuổi đã xuống nông thôn, đến 20 tuổi mới trở lại thành phố, đã sáu năm trôi qua chưa một lần được về nhà.

Cô ấy đã viết thư cho gia đình không biết bao nhiêu lần, khóc lóc cầu xin cha mẹ cho cô về nhà thăm họ một lần, nhưng vĩnh viễn cô ấy chỉ nhận được vài lời hồi âm lạnh lùng:“Không cần, đừng lãng phí tiền bạc!”Sáu năm trôi qua cô ấy chưa một lần được gặp mặt người nhà.

Khó khăn lắm mới bắt được chuyến xe cuối cùng trở về thành phố, nhưng không ngờ cô ấy còn chưa trở về thì nhận được tin cha mất.

Nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến cô ấy phẫn nộ đến mức cảm thấy tuyệt vọng với thế giới này.

Nguyên nhân thật sự là sau khi cô ấy trở về mới biết được mẹ mình đã qua đời ba năm trước!Trong ba năm sau khi mẹ mất, không biết cô ấy đã gửi bao nhiêu lá thư về nhà, nhưng chính người cha ruột kia vì muốn tiết kiệm chi phí đi lại mà vẫn luôn giữ kín tin tức này, thậm chí còn không nói với cô ấy một lời!Đó là mẹ ruột của cô ấy!Là người thân duy nhất trên đời này có thể cho cô ấy cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp.

Thời khắc biết được tin tức này, trái tim cô ấy đã bị sự bi thống và phẫn nộ vô tận ăn mòn, thế nên cô ấy đã quyết định rời bỏ thế giới này.


Mà Úy Nam cũng vì quyết định này của cô ấy mà xuyên đến thế giới này, sống thay cô ấy.

Trong lòng Úy Nam cảm thấy vô cùng oan uổn!Cô không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì?Cô gái này dù đáng thương đến đâu thì có liên quan gì đến cô cơ chứ?Cô đang yên đang lành ở nhà, vì sao lại phải chạy đến nơi này thay thế người khác tiếp tục sống?Vậy cuộc sống của cô thì như thế nào?Cô cũng có ba có mẹ, có người nhà, có cuộc sống của riêng mình.

Nghĩ đến bố mẹ yêu thương, cưng chiều mình; còn có đứa em trai gặp mặt liền cãi nhau nhưng ở xa thì lại nhớ; nếu bọn họ phát hiện cô biến mất thì sẽ thống khổ đến mức nào, Úy Nam không kiềm được rơi nước mắt.

“Đừng khóc nữa, vừa rồi khóc đến mức ngất đi, khó khăn lắm mới tỉnh lại, bây giờ lại còn khóc?”Đội trưởng xưởng dệt Ngụy Thu Hà đặt một chiếc khăn lông vào tay Úy Nam, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Tiểu Nam, không phải chị nói gì em, nếu còn sức lực để khóc thì không bằng suy nghĩ lát nữa bà nội em đến, làm thế nào đối phó với bà ấy? Bất quá chị vẫn nói như vậy, chi phí mai táng và trợ cấp của ba em không thể để bà lão kìa cầm đi.

Nếu không thì về sau em sống thế nào!”Ngụy Thu Hà là đồ đệ của mẹ Úy Nam, sau khi vào nhà máy đều đi theo bà làm việc.


Về sau, vì năng lực xuất chúng mà trở thành tổ trưởng, nhưng bao nhiêu năm qua từ tận đáy lòng vẫn luôn rất kính trọng sư phụ.

Hiện tại, đối với cô con gái mà sư phụ để lại càng cảm thấy thêm vài phần thương tiếc.

Ngụy Thu Hà càng nói càng tức giận, không nhịn được lại thay Úy Nam bênh vực kẻ yếu.

.