Hai đôi tay nhỏ bé liền thu lại, hai cái miệng nhỏ nhắn vô tội nói: "Cô giáo Ninh bảo bọn em ăn trước đi.”Mạnh Thần Hạo trong lòng kích động, nghĩ sao cô lại tốt như vậy.

Bản thân không ăn nhớ tới đầu tiên lại là cho mấy đứa trẻ nhà bọn họ ăn cơm.Mạnh Thần Hi tránh đường, Mạnh Thần Hạo đi đến trước của bếp, dùng bàn tay to lớn của mình đẩy cửa.Bên trong khói mù mịt, nhìn thấy cô đứng trong làn khói."Khụ khụ." Ninh Vân Tịch che miệng ho khan hai tiếng.Mạnh Thần Hạo bỗng tỉnh táo lại, đi thẳng tới, đứng trước bếp đẩy người cô ra: “Để tôi.”"Không cần, sắp xong rồi.” Ninh Vân Tịch không buông cái muỗng lớn trong tay, trực tiếp đẩy anh cùng với em trai em gái của anh ra ngoài ngồi.Mặc dù khói mù mịt, nhưng đồng thời mùi thơm ngào ngạt từ trong nồi cũng bay vào trong phòng, khiến người nhà họ Mạnh mấy ngày rồi chưa có một bữa cơm đàng hoàng, đều kìm lòng không đậu mở to đôi mắt, nuốt nước miếng.Mạnh Thần Hạo mím chặt môi để nước miếng không chảy ra.


Chỉ nghe thấy phía sau anh không xa Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ ngửi thấy mùi thơm liền đi vào bếp, hai cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hít mùi thơm hoành thánh.Ninh Vân Tịch cười, phân phó: "Mau bày chén đũa đi, đều xong rồi.

Tranh thủ ăn lúc còn nóng.”Mạnh Thần Hạo nhìn cô không nói gì.Ninh Vân Tịch có thể cảm nhận được, trong khoảnh khắc này, ánh mắt anh nhìn cô nóng như ngọn lửa sáng ngời đốt trên bếp lò, có thể khiến toàn thân cô toát mồ hôi.Cô bất giác quay đầu đi, tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói với Mạnh Thần Hi ở cách đó không xa: “Em lấy bát đ ĩa được không.”Mạnh Thần Hi liếc nhìn anh trai mình.Mạnh Thần Hạo gật đầu."Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ.” Mạnh Thần Hi gọi em trai em gái đến giúp đỡ.Hai củ cải nhỏ sớm đã không đợi được, lao vào giúp cầm đũa rồi chạy ra ngoài.Ninh Vân Tịch cuối cùng nghĩ đến việc thêm một ít hành lá xắt nhỏ vào canh, đôi mắt bắt đầu tìm kiếm một cái thớt và một con dao làm bếp.Mạnh Thần Hạo biết cô muốn làm gì liền nói: "Để tôi.” Nói xong, anh khéo léo đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ vào bếp, do nhà bếp có kích thước nhỏ, bếp không đủ to, chỉ có thể thái rau trên ghế.


Hành lá được rửa dưới vòi nước vài lần rồi đặt lên thớt, tay trái anh cầm dao.Anh ấy thế mà thuận tay trái.

Ninh Vân Tịch kinh ngạc nhìn động tác giơ dao ​​hạ dao điêu luyện của anh.Một lúc sau hành lá đã được cắt nhỏ, rắc vào canh để trang trí.Mỗi lần Ninh Vân Tịch múc canh và hoành thánh vào bát, mũi cô lại toát ra một tầng mồ hôi, lúc này còn chưa vào thu, thời tiết khá nóng.Bát canh còn nóng, sợ em trai em gái bị bỏng, Mạnh Thần Hạo tự dùng hai tay bưng lấy, bảo em ba Mạnh Thần Hi đưa Tiểu Tứ Tiểu Ngũ vào chỗ ngồi.Ba đứa trẻ ngồi thành một hàng trên bàn ăn, trên bàn cũng bày ra mấy bát hoành thánh.Ninh Vân Tịch vội vàng cho mấy đứa trẻ ăn trước, bản thân không kịp ăn, trước tiên quay lại phòng khách, nói với mấy củ cải nhỏ: "Mau ăn đi, cẩn thận không bỏng.”Bụng của Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đã cồn cào vì đói, hai đứa tiểu quỷ đều là quỷ nghịch ngợm, bình thường vận động nhiều, có thể nói bụng đã đói đến mức xẹp xuống rồi, càng đứng nói bày trước mặt hai đứa bây giờ là đồ ăn ngon, là thứ từ năm nay đều không có cơ hội được ăn.Khi hai bàn tay nhỏ bé nghe lời chuẩn bị cầm đũa lên, Mạnh Thần Hi liền trừng mắt nhìn cả hai.Ninh Vân Tịch nhìn thấy liền nói với đứa bé thứ ba: “Ăn đi, em cũng ăn đi.

Đói để làm gì? Đợi chị mang hoành thánh cho mèo ăn sao?”.