"Em không muốn!" Cô bé Mạnh Thần Chanh hét lớn: "Em không muốn anh cả rời xa chúng ta, anh Tư!"Mạnh Thần Tuấn, người nghĩ ra cái ý tưởng dở bét lúc này cảm thấy như vừa lấy đá đập chân mình."Hừ."Cậu bé quay đầu đáp: “Anh cả của bọn cháu sẽ không vì phụ nữa mà bỏ rơi bọn cháu đâu.""Tuấn à, xem cháu nói kìa, cháu còn nhỏ chưa hiểu hết được chuyện của người lớn." Thím Chu vừa nói vừa cười, cảm thấy thích thú trước sự ngây thơ của mấy đứa trẻ.

Bọn trẻ chúng chỉ cần biết rằng anh cả của chúng, Mạnh Thần Hạo bị một người phụ nữ làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo rồi, nào còn có thể quan tâm đến những đứa em của mình nữa."Bà biến đi!" Mạnh Thần Hi lớn tiếng quát.Cô bé ghét những kẻ chỉ muốn đến nhà họ để xem trò cười.

Từ lúc cha mẹ họ không còn nữa, tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của anh cả, xem trò cười của gia đình họ.

Dù sao không cha không mẹ, con đường phía trước của anh chị em họ phải đi như thế nào, không ai biết được.

Đến bản thân cô bé cũng không còn bất kì niềm tin nào.Thím Chu bị doạ sợ, đưa ánh mắt ghê tởm liếc nhìn Mạnh Thần Hi: "Đã như vậy rồi, còn giả vờ kiêu ngạo nỗi gì.


Đi thì đi.

Dù sao, tương lai của mấy đứa cũng chẳng ra gì." Thím Chu nhấc chân bước ra khỏi nhà họ Mạnh.Mạnh Thần Hi ngồi bệt xuống, dường như cơn thịnh nộ vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức lực của cô bé.

Đôi tay cô bé vô lực yếu ớt ôm lấy khuôn mặt.Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ lo lắng mà lập tức chạy qua vây quanh lấy Mạnh Thần Hi."Chị ba, chị khóc rồi à?" Đôi tay non nớt của Mạnh Thần Chanh nhẹ nhàng phủ trên đầu của chị gái: "Chị đừng khóc, là do bọn họ không tốt, bọn họ còn nói xấu cả cô Ninh."Đến lúc này Mạnh Thần Hi lại nghĩ không thông rồi, nói đứa em gái tuổi còn nhỏ nên chuyện gì cũng không hiểu, nhưng cũng đến nỗi là đứa ngốc đi.

Mắt thấy tất cả mọi người đều nói trắng ra như vậy rồi mà con bé còn tiếp tục đỡ lời cho người phụ nữ đó?Mạnh Thần Hi ngẩng đầu nhìn em gái: "Thần Chanh, em có biết em đang nói gì không? Trước đây em có quen cô giáo Ninh đó à? Em có hiểu rõ cô giáo Ninh đó không?""Em biết cô giáo không giống với những người khác.""Không giống như thế nào?""Cô giáo khen anh Tư ạ."Mạnh Thần Hi mím chặt môi, đứa em trai Mạnh Thần Tuấn của cô bé, là một cậu bé rắc rối trước giờ chưa từng được người khác khen qua, lại có thể được người phụ nữ đó khen ngợi, thiết nghĩ người phụ nữ đó cũng chẳng ra sao.


Rất có khả năng, cô ta khen thằng nhóc cũng chỉ vì muốn lấy lòng anh cả của nó mà thôi.Trên đường trở về trường học, bên tai Ninh Vân Tịch thổi đến một trận gió, trong tiếng gió có lẫn cả tiếng khóc nháo của trẻ con.

Đôi tay cô đang đặt trên eo của anh lắc lắc: "Đợi đã."Mạnh Thần Hạo lập tức dừng xe, hai chân đặt xuống đất để ổn định xe đạp, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"Cô là nhìn thấy, nhìn thấy một người em gái khác của anh ấy hình như đang khóc.

Ninh Vân Tịch quay lại phía hướng nhà họ Mạnh, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Chỉ thấy rằng gia cảnh của anh ấy, lại thêm những lời thêm mắm dặm muối của người khác, cô có thể tưởng tượng được rằng người phải chịu áp lực trong gia đình đó không phải chỉ một mình anh ấy.

Những đứa em của anh, đâu chỉ là vô tội, rõ ràng mỗi đứa sau này đều có thể trở thành những người tài giỏi giúp ích cho xã hội.

Làm sao có thể để những mầm giống tương lai bị ảnh hưởng bởi những kẻ dã tâm..