Cũng kỳ lạ, Tiểu Thạch Đầu lại không sợ bà ấy, mặc dù không giống trước đây vừa nhìn thấy bà ngoại là giơ tay nhỏ lên đòi bế, nhưng bé cũng không từ chối hay bám chặt lấy Bán Hạ không buông.

Trương Thục Phân đang ôm hôn đứa nhỏ, chợt nghe thấy Vương Thúy Hoa đứng ở cửa hét lên: "Là Tiểu Thạch Đầu sao?”Không đợi mấy người Bán Hạ trả lời, Vương Thúy Hoa vội giang rộng vòng tay chạy tới: "Tiểu Thạch Đầu! Tiểu Thạch Đầu của bà nội! Cháu đã về rồi!”Vốn dĩ mấy ngày nay bà ấy đang vô cùng khó chịu vì chuyện của Tiểu Thạch Đầu, sau đó còn đánh nhau với Trương Thục Phân một trận, vừa đau lòng vừa tức giận.

Mỗi ngày Trương Thục Phân đều tới nhà bà ấy hỏi về tung tích của đứa nhỏ, mà hết lần này tới lần khác đứa con quỷ đòi nợ kia của bà ấy lại như biến thành một cái hồ lô kín mít chuyện gì cũng không chịu nói gì khiến bà ấy tức giận đến mức nằm liệt trên giường, chỗ này đau mà chỗ khác cũng không thoải mái.


Vừa rồi loáng thoáng nghe được có người nào đó gọi Bán Hạ, bà ấy nhanh chóng xuống giường, chạy ra cửa nhìn, đó không phải là Bán Hạ sao! Mà trong lòng Trương Thục Phân còn đang ôm cháu trai nhỏ của bà ấy!Trương Thục Phân thấy bà ấy đến gần, vội vàng ôm Tiểu Thạch Đầu tránh sang một bên: "Cháu trai gì chứ? Cháu trai của bà bị con trai của bà tặng cho người khác rồi!”Sắc mặt Vương Thúy Hoa thay đổi: "Không thể nói như vậy được! Bà thông gia à, bây giờ Bán Hạ và đứa nhỏ đều đã trở về, chuyện lúc trước chúng ta đừng tính toán nữa.

Trương Thục Phân nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất: "Bà nói còn hay hơn hát đó nhỉ, ai muốn bỏ qua cho nhà bà chứ!”Sắc mặt của Vương Thúy Hoa cũng khó coi, nhưng bà ấy vẫn không biết xấu hổ mà nói: "Bà thông gia à, không phải Đông Thanh và Bán Hạ vẫn phải tiếp tục sống với nhau sao, cứ để Đông Thanh chuộc lỗi với Bán Hạ và đứa nhỏ là được, bà thấy thế nào?"“Bán Hạ, con cũng nói gì đó đi.

" Bà ấy thúc giục Bán Hạ.

Vẻ mặt Bán Hạ vẫn luôn rất bình tĩnh, thấy bà ấy như vậy thì cô đành gọi một tiếng: "Mẹ…”Cô vừa định nói gì đó, chợt nghe thấy giọng nói của Thạch Đông Thanh.

"Bán Hạ?”Bán Hạ quay đầu lại thì thấy Thạch Đông Thanh đang đứng trước cửa căn phòng bọn họ vẫn ở.

Thạch Đông Thanh vừa chuyển ánh mắt về phía đứa nhỏ, Bán Hạ đã theo bản năng di chuyển để chắn đi.


Thạch Đông Thanh tiến lên phía trước: "Sao em lại…”Dù Bán Hạ có ngăn cản thế nào thì Thạch Đông Thanh cũng đã nhìn thấy đứa nhỏ, anh ta khiếp sợ vì cô lại thật sự tìm được đứa nhỏ!Sao cô tìm được nơi ở của bọn họ?Tại sao cô lại tìm được đúng chỗ?Vậy Khương Nham và Bạch Vi thì sao?Cô… bọn họ sẽ nghĩ gì về anh ta?Vô số câu hỏi quanh quẩn trong đầu anh ta.

Rõ ràng Bán Hạ trở về an toàn nguyên vẹn là một chuyện vui vẻ, nhưng sao anh ta lại không thể vui nổi.

Giọng Bán Hạ lạnh lùng, cô hỏi ngược lại: "Sao tôi lại tìm được đứa bé về đúng không?”Không đợi Thạch Đông Thanh đáp lại, cô đã lấy thư mà đội trưởng Khương viết trong túi áo ra quăng cho anh ta: "Đây là thư của anh!"Thạch Đông Thanh nhanh chóng nhặt lên rồi mở ra xem.

Bán Hạ lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, giây phút này đây, đối với người đàn ông này trái tim cô thật sự đã chết, cha và em trai cô để tìm cô mà đến trạm xe thị trấn để trông ngóng, mẹ cô vì để biết được tin tức của đứa nhỏ mà đến nhà anh ta dò hỏi mỗi ngày, còn anh ta thì sao?Anh ta không làm gì cả, chỉ ở nhà ăn ngon ngủ yên đúng không?Nhìn thấy cô và đứa nhỏ, anh ta cũng không hề nói một câu quan tâm nào, còn khiếp sợ hỏi vì sao cô tìm được đứa nhỏ?Nghe thấy có thư của mình thì anh ta lại nhanh chóng mở ra xem.


Bán Hạ cảm thấy vô cùng mỉa mai!Nói anh ta là người đàn ông vô tâm lạnh lùng, thì để báo ơn mà anh ta cam lòng gửi đứa con trai duy nhất của mình đi.

Nhưng nói anh ta là một người đàn ông có tình có nghĩa, thì anh ta lại có thể thờ ơ với sự mất tích của vợ mình, ngay cả mẹ vợ tìm đến cũng không chịu nói bất kỳ thông tin gì.

.