Cha cô Phó Quý tức giận nói: “Không biết cơ thể mình đang làm sao, trong lòng cũng không thèm quan tâm, trời lạnh như vậy mà còn xuống sông cha thấy mày lại chán sống rồi.
”Ông xoay người lại hướng về phía Vương Phân Ni gào lên câu: “Mua thuốc mua thuốc, tiền ở đâu ra mà cho nó mua thuốc, một đứa hao cơm tốn của mà còn muốn uống thuốc!”Phó Lê không nói gì, đời trước cho đã biết người nhà của mình có cái đức hạnh gì rồi, cha yêu tiền, trong mắt mẹ thì chỉ anh cả, đời này lại gặp phải cảnh này thế mà cô trừ bỏ hờ hững ra thì không thể có lại bất cứ cảm xúc nào khác được.
Phó Lê im lặng, đi vào phòng của cô và Phó Đào thay quần áo ướt ra.
Hai người các cô ngủ chung trong căn phòng ở phía Tây, trong phòng bày trí đơn giản, một cái giường đất chiếm hơn phân nửa diện tích phòng, một cái tủ đứng cao nửa người, bên trên ngăn tủ có hai giỏ cành liễu, với lại một cái ghế dài hẹp ở chân tường, mặt trên của cái ghế chỉ có thể ngồi được nửa cái mông.
Phó Lê kéo ra tủ đứng, phía bên trái đã xỉn màu, phần lớn đều là màu xanh xám, một ít màu trắng, cô tìm áo bông trong đống quần áo này.
Phía bên phải quần áo mới tinh, màu sắc tươi sáng, chủ yếu là màu xanh lá cây quân đội, thậm chí còn có một cái váy màu vàng, đó là khi mùa hè Phó Đào đã quấn lấy cha mẹ đòi mua.
Phó Lê mặc quần mùa thu vào, quần bông mỏng, một chiếc áo duy nhất đã bị rách, tìm nửa ngày cô mới tìm ra một cái áo bông có thể chống lạnh, mặc dù vào một lần —— vậy mà ngắn một khúc.
Ngắn thì ngắn Phó Lê cũng không ghét bỏ, ít nhất trên cái áo này chỉ có một mảnh vá.
Sau nửa năm cô gả vào nhà họ Trần cũng chưa được may bộ quần áo mới nào, quần áo có thể mặc đi ra ngoài đều là sau khi đã khâu khâu vá vá lại rất nhiều lần, ngay cả màu sắc vốn có của quần áo cũng không thể nhìn ra được nữa.
Thay quần áo xong, Phó Lê đi ra nhà bếp ăn cơm chiều.
Vương Phân Ni nấu khoai lang đỏ luộc và cháo ngô, vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm.
Đáng tiếc con cá lớn kia đã bị cô vội vàng thả đi, nếu không cô đã có thể ăn một bữa cá hầm cải chua.
Đang ăn, Phó Đào khóc thút tha thút thít về đến nhà.
Phó Quý vừa thấy đã vội vàng thương tiếc đứng dậy: “U, quả đào của cha làm sao vậy? Sao lại khóc rồi?”Vương Phân Ni buông đôi đũa lo lắng hỏi: “Sao vậy hả Đào, là ai bắt nạt con? Nói với mẹ, mẹ sẽ đi đòi lại công bằng cho con!”.