Thật sự không thể không tin những lời cô nói.

Anh ta quay đầu lại nhìn Phó Đào, giọng điệu trách móc: "Phó Đào, cô xem… Lê Tử chăm sóc cô chu đáo như vậy, còn dụng tâm xuống sông bắt cá cho cô, vậy mà cô lại nói những lời bậy bạ xấu xí sau lưng cô ấy như thế!"Tại sao bọn họ lại đi cùng cô ta tới đây, còn không phải là vì Phó Đào nói chị gái cô ta và Trần Viễn cùng nhau rơi xuống sông, giọng điệu dường như đang lo lắng Lê Tử và Trần Viễn sẽ xảy ra chuyện gì nên cả đám mới kéo nhau tới xem hay sao?Nhưng bây giờ Trần Viễn ở tận đằng kia, còn Lê Tử ở bên này, hai người hoàn toàn không ở cùng nhau.

Phó Đào sững sờ trước lời chất vấn của người thanh niên, nhìn con cá trong tay Phó Lê, cô ta không biết nên nói gì, nụ cười dịu dàng cũng đông cứng lại trên mặt.

Lời Phó Lê nói là sự thật, không phản bác được, khoé miệng cô ta lúng túng, trong lòng cũng dần trở nên hoảng sợ.


Những người trẻ tuổi sau lưng cô ta cũng bắt đầu thi nhau lên tiếng: "Phó Đào, lần sau đừng nói năng lung tung nữa, cô nói như vậy chúng tôi còn tưởng rằng Lê Tử có chuyện với anh Trần Viễn!"“Hơn nữa Phó Lê đối xử tốt với cô như vậy, thời tiết giá rét vẫn xuống sông bắt cá, cô động não một chút đi.

”Người nói chuyện liếc mắt nhìn Phó Lê, cô ấy xinh đẹp đứng ở nơi đó, tóc ướt ngượng ngùng xõa trên vai, vài cọng tóc mai ở thái dương bị ướt dính sát vào hai má, tóc đen làm nền cho khuôn mặt trắng trong như ngọc của cô, dường như nó có thể phát sáng.

Phó Lê đẹp như vậy làm sao lại có thể liên quan đến cái loại lão già góa vợ như Trần Viễn chứ, vừa nghĩ thôi cũng đã biết không thể nào.

Phó Đào há hốc mồm, muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói cái gì, bị nói đến mức mặt mũi trắng bệch, nước mắt lưng tròng.

“Lần sau đừng có tính tình trẻ con như vậy nữa, không phải là chị bị em đẩy xuống nước bắt cá cho em sao? Chị không trách em nhưng sau này đừng có như vậy nữa là được.


” Phó Lê vỗ về Phó Đào với đôi mắt đỏ hoe, cười ngại ngùng dễ mến.

“Cái gì! Cô còn đẩy Phó Lê xuống nước?” Chàng thanh niên nghe vậy liền sửng sốt thốt lên.

Trong lúc nhất thời, xung quanh tất cả đều là đủ loại âm thanh chỉ trích Phó Đào.

Phó Đào cắn môi, đôi mắt đỏ hoe…mấy kẻ nhàn rỗi này, thấy Phó Lê xinh đẹp nên cô ta nói gì cũng tin!Cô không biết tại sao mọi chuyện lại không phát triển theo cách cô nghĩ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, thậm chí lại càng lúng túng hơn khi bị người đàn ông mắng mỏ một trận, vì để bọn họ không nói ra những lời nói quá đáng hơn nữa, cô đành cắn răng xin lỗi: “Em thực sự xin lỗi chị, là do em không tốt.

”.