Trần Viễn bị cô nhìn đến vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm thấy chính mình giống như bị Phó Lê lột một lớp da, mặt thiêu cháy nóng rát, vừa hận vừa tức.

Nhưng nhìn nắm tay đối phương răng rắc xoay chuyển, hắn ta không dám nói cái gì.

Sau một lúc lâu cũng chỉ có thể nghẹn khuất nói: “Phó Lê, coi như anh cầu xin em, chuyện này đừng nói ra bên ngoài.

Ngày mai anh sẽ đi từ hôn, đảm bảo không làm lỡ dở em theo đuổi hạnh phúc đâu!”Phó Lê thấy thái độ hắn ta thành khẩn, nới lỏng nắm tay, nghĩ nghĩ nói: “Trước tiên đừng đi, khi nào tôi để anh đi thì hẵng đi, tốt nhất là trước khi kết hôn hai ba ngày thì lại đến từ hôn.

”Hôn sự mới được định đoạt ra cô đã nhận được một đống thứ tốt, kéo dài thêm mấy ngày nói không chừng lại có thêm món hời, hơn nữa còn không cần làm việc, như này cũng khá tốt.

Trần Viễn không biết cô đang nghĩ gì, chỉ lo gật đầu: “Được, em nói gì chính là cái đó.


”Phó Lê vỗ tay một cái, dáng vẻ nhẹ nhàng thả Trần Viễn xuống núi.

Bóng dáng khập khiễng dần dần biến mất không nhìn thấy nữa.

Phó Lê đang đắm chìm trong sự vui sướng vì đã giải quyết xong chuyện hôn sự cực kỳ phiền phức này, bỗng nhiên nghe thấy có người nhàn nhạt nói một câu: “Không tồi.

”Phó Lê giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ở chỗ cục đá bên trái khe núi, người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ sau lưng, chỉ thấy anh dựa lên cục đá, giọng nói không nhanh không chậm: “Không nhìn ra được, lá gan của cô cũng không nhỏ, hơn nửa đêm còn chạy lên núi đánh người.

”Nhưng thật ra lại tình cờ đem chuyện mà anh vốn muốn làm cướp đi mất.


Phó Lê giương mắt nhìn, Lăng Nghị đã đổi thành bộ quần áo khác với ban sáng, áo khoác màu xanh lục, quần vải màu xám, ống quần bên cạnh xắn lên, lộ ra mắt cá chân cốt cách thô bạo.

Anh tựa người ở đằng kia, thái độ cà lơ phất phơ.

Ánh trăng trắng đến sáng mắt, bên môi anh cũng treo một nụ cười nhạt.

Phó Lê nghĩ thầm, lúc mà Lăng Nghị cười rộ lên dáng vẻ không khác gì với dáng vẻ Bạch Vô Thường câu hồn hồn phách con người.

Thật có chút khiến người ta kinh hoảng.

Cô không tự nhiên mà cúi đầu, giọng rất nhỏ, cơ hồ có thể so với tiếng muỗi kêu: “Anh, muộn rồi anh cũng ở đây à?”Lăng Nghị không nói chuyện, tiếng bước chân trầm ổn vang lên vài cái sau đó dừng ở trước mặt cô.

Phó Lê khẩn trương đến mức ngón tay run lên, anh, anh ấy muốn làm gì?Chả lẽ anh thấy tên Trần Viễn kia bị đánh nên muốn báo thù cho hắn ta ư?.