"Cắt hỏng mảnh vải này rồi". Chu Hiểu Phượng khóc đến nỗi đôi mắt đã sưng đỏ rực lên, cả đêm hôm qua, ngay cả nằm mơ vẫn tâm tâm niệm niệm được mặc bộ áo cưới xinh đẹp, ai biết được bây giờ đều bị hỏng hết rồi.

"Chuyện vui đang tốt đẹp như vậy, tại sao mỗi việc may quần áo thôi mà cũng đem vải dệt cắt hỏng chứ?"

"Có thể cứu được không, sửa lại hai mảnh này, may lên".

Tống Nguyệt Quyên nhíu mày: "Như vậy thì làm sao đẹp nữa? Quần áo dùng để kết hôn, có miếng vá thì khó coi đến mức nào chứ?"

"Cái này hai bên không cân xứng".

Người chị dâu họ kia làm một bộ không sao cả: "Cũng không khó coi, Hiểu Phượng của chúng ta bây giờ có điều kiện, ngày trước khi kết hôn, chỉ cần khoác một mảnh vải đỏ lên người là được, làm gì chú ý đến nhiều thứ như vậy".

Nghe thấy chị dâu họ nói như vậy, Chu Hiểu Phượng không cảm thấy được an ủi, ngược lại trong lòng càng thêm khó chịu.

Qua đó là nhà không có điều kiện mới chú ý, bây giờ mọi người đều biết nhà chồng bên kia tặng miếng vải đỏ tốt nhất, cô lại còn không được mặc áo cưới xinh đẹp, làm sao lại không biết xấu hổ gả vào nhà họ Dương chứ, đều là người cùng thôn, mọi người đều nhìn vào, cô lấy đâu ra mặt mũi nữa.

"Con không cần… con không mặc".

"Con không gả nữa, trả lại tiền cho nhà họ Dương đi".

"Cái con nhỏ này, nói bậy cái gì đó, việc vui đang yên đang lành, còn không phải chỉ là một miếng vải đỏ thôi sao, lại còn không gả, anh Dương của con mà nghe được thì thất vọng lắm đó".

……

Lúc này Tô Hiểu Mạn cũng đi vào nhà chính, nghe thấy hai mẹ con Chu Hiểu Phượng nói chuyện, cô cũng có thể đại khái đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.

Tô Hiểu Mạn đến bên cạnh đống vải đỏ bên kia, gang tay ra đo kích cỡ, trước kia cô học thiết kế thời trang, tuy rằng đã một thời gian dài chưa tự mình may quần áo, nhưng cảm giác cũng vẫn còn.

Cô quay đầu đánh giá thân hình Chu Hiểu Phượng, ngay lập tức trong đầu đã xuất hiện hình dáng thô sơ ban đầu của quần áo.

"Hiểu Phượng, lúc chị ở nhà cũng thạo việc làm quần áo, nếu em với bác mà tin tưởng chị, thì chị sẽ giúp em may một bộ quần áo cưới màu đỏ xinh đẹp".

Giọng nói Chu Hiểu Phượng đã khản đi vì khóc: "Bây giờ cắt hỏng hết vải rồi, còn may kiểu gì được?"

"Không bị cắt hỏng đâu, dùng chỗ vải này, chị giúp em may một bộ thật đẹp".

Chu Hiểu Phượng chần chờ một chút: "Thật sự có thể làm được sao?"

Tô Hiểu Mạn cười nhẹ, gật đầu nói: "Em yên tâm đi, đến đây, chị đo lại kích cỡ cẩn thận cho em, nếu em mà mặc bộ quần áo cưới chị làm cho em, thì chắc chắn em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất".

Chu Hiểu Phượng ngây ngốc đi qua, dang tay ra để Tô Hiểu Mạn đo kích cỡ, mẹ và chị dâu họ của cô ta còn nửa tin nửa ngờ mà nhìn Tô Hiểu Mạn, nhưng cũng không đi ngăn lại.

Tô Hiểu Mạn trước mặt lớn lên xinh đẹp, làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, quần áo phối hợp cũng rất đẹp, quần áo màu xanh nhạt, phác hoạ ra vòng eo mảnh khảnh, trên ống tay áo còn thêu một đoá hoa đinh hương xinh đẹp, cô nói mình thành thạo việc làm quần áo, tự nhiên cũng có năng lực làm cho người khác từ từ tưởng.

Tô Hiểu Mạn đo kích cỡ cho Chu Hiểu Phượng xong, hỏi một câu trong nhà chị dâu họ có máy may hay không, cùng với Chu Hiểu Phượng mang vải đỏ qua đó, Tống Nguyệt Quyên ở lại nhà, chờ một chút nữa có người nhà họ Dương đến đây, bà ta còn phải tiếp đãi.

Không lâu sau, người nhà họ Dương cũng đã tới, chồng tương lai của Chu Hiểu Phượng- Dương Trường Quế cũng đến, Dương Trường Quế là thật lòng thích cho, hiện giờ đang vui tươi hớn hở mà chờ làm chú rể, rước vợ mình về nhà.

"Cái gì? Cắt hỏng miếng vải kia rồi?" Nghe được tin, Dương Trường Quế cũng ngốc luôn rồi.

"Con cũng đừng trách con bé, đứa nhỏ Hiểu Phượng này cũng đang rất tự trách đấy, khóc hơn nửa ngày rồi, hiện giờ đang nghĩ cách giải quyết, sửa một chút vẫn có thể…"

"Không được!!! Hỏng rồi thì hỏng rồi đi, nhân lúc bây giờ vẫn còn sớm, con chạy nhanh đi mua miếng vải mới".

Chuyện kết hôn này, cả đời chỉ có một lần, Dương Trường Quế muốn cho đối phương làm cô dâu xinh đẹp nhất, không muốn cô chịu bất kỳ tủi thân nào.Vốn dĩ trong nhà Chu Hiểu Phượng cũng có một cái máy may cũ, mua cách đây nhiều năm, bây giờ toàn là thêu, gần một năm rồi không dùng, mấy ngày trước lôi ra để dùng, mới biết hỏng rồi, yêu cầu tìm người sửa lại.

Chu Hiểu Phượng cảm thấy làm vậy thật phiền phức, còn phải tích cóp phiếu, quyết định đợi một thời gian nữa sẽ mua cái máy may mới, vì thế cũng không định sửa cái máy cũ này.

Thời đại này, việc mua một cái máy may mới cũng không phải dễ, muốn mua máy khâu mới có tiền có phiếu cũng chưa chắc đã mua được, còn cần đúng thời cơ, nếu bị người mua hết thì phải đợi lô hàng tiếp theo.

Đúng lúc này Chu Hiểu Phượng muốn kết hôn cần dùng máy may may áo cưới, thời gian quá gấp, không kịp mua, chị dâu của cô ấy chủ động nói nhà mình có máy may mới, có thể cho cô ấy mượn để may áo cưới, người nhà họ Chu cũng quyết định sau khi nữ nhi kết hôn xong sẽ mua cho cô ấy một cái máy may mới.

Tô Hiểu Mạn cùng Chu Hiểu Phượng đi theo chị dâu cô ấy Hứa Cần đến nhà bên cạnh, chị dâu cô ấy cũng là mới kết hôn được một, hai năm. Trước đây điều kiện không tốt lắm, gần đây tốt hơn rồi mới mua cái máy may mới, chị dâu cô ấy vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều nghĩ khoe với mọi người.

“Cái này là máy may mới được sản xuất tại Thượng Hải năm nay, là loại mới, hai đứa nhìn nhãn hiệu này, nó vẫn mới tinh đấy”.

Cái máy may trước mặt này được Hứa Cần bảo quản rất kỹ, mới mua được mấy tháng, ngày nào cũng được lau chùi, máy vẫn đẹp như mới mua.

Hứa Cần nhìn Tô Hiểu Mạn, trên mặt cô ấy có chút do dự, lúc trước cô ấy đồng ý cho Chu Hiểu Phượng mượn, nhưng cũng không có nghĩa là bây giờ cô cũng đồng ý cho Tô Hiểu Mạn mượn, cô ấy còn không biết Tô Hiểu Mạn là người ra như thế nào, có hay không làm hỏng bảo bối của cô.

“Cô dùng cẩn thận một chút”.

Từ sau khi xuyên thành Tô Hiểu Mạn, cô cũng chưa sử dụng máy may lần nào nữa, bây giờ ngồi trước máy may, Tô Hiểu Mạn cảm giác như đã trôi qua mấy đời, cảm giác vừa khẩn trương vừa mong đợi đang lan tràn toàn bộ cơ thể cô.

Mặc dù ở thời đại này mà nói, chiếc máy may trước mặt là máy may vận hành bằng chân kiểu mới nhất, nhưng đối với Tô Tiểu Mạn, nó đã là loại máy may lỗi thời rồi.

Mặc dù cô chưa từng dùng loại máy may giậm chân này nhưng cũng biết cách sử dụng của nó, ngồi vào máy, dùng một miếng vải cũ thử máy vài đường, lập tức khôi phục cảm giác quen thuộc ngày xưa.

Sau khi chị dâu Hứa Cần thấy cách dùng máy quen thuộc của cô, liền xua tan nỗi nghi ngờ trong lòng.

Cô ấy đứng một bên cười trêu Chu Hiểu Phượng: "Động tác của tiểu Tô linh hoạt hơn so với em nhiều."

Chu Hiểu Phượng mím chặt môi, ánh mắt vẫn cứ dính chặt trên những mảnh vải đỏ bị cắt hỏng, những lo lắng trong lòng cô ấy không hề có dấu hiệu giảm bớt, cô ấy quay sang nhìn Tô Hiểu Mạn, tràn đầy hy vọng nói: "Chị Hiểu Mạn khéo tay……"

Sau khi thử chạy máy may, cô ấy đứng dậy, cầm một chiếc kéo sắc "răng rắc" cắt đống vải đỏ trước mặt, khiến lòng của Hứa Cần và Chu Hiểu Phượng ở bên cạnh nhìn mà vô cùng lo sợ.

Nhất là Chu Hiểu Phượng, trước đó cô ấy đã cắt hỏng vải rồi, mà hiện tại chị Hiểu Mạn, chị ấy……

Trái tim Chu Hiểu Phượng chợt trầm xuống, lòng của cô ấy giống như con kiến trong chảo nóng, chỉ có thể đứng nhìn hành động của người đứng đối diện.

Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý đón nhận kết quả xấu nhất rồi.

Khuôn mặt Hứa Cần lộ vẻ nghi ngờ, cái cô gái họ Tô xinh đẹp trước mặt, lúc cô ấy cắt vải cũng không thấy cô ấy lấy thước đo gì, trực tiếp cầm kéo "răng rắc" cắt vải.

Nhìn giống như đang cắt lung tung vậy.

"Sao em lại cắt thế này!" Chị dâu Hứa Cần không khỏi nói.

“Đừng vội.”

Tô Hiểu Mạn cầm tấm vải ngồi vào máy may, nhìn hai mảnh vải đỏ giao điệp trong tay, giống như cô đã làm động tác này rất nhiều lần rồi vậy, trong lòng cũng tập luyện không biết bao nhiêu lần, trong phòng bắt đầu vang lên tiếng "lộc cộc" giẫm máy may.