Mùa đông đang đến gần, ngoài đồng không có việc gì làm, An Tri Hạ ngồi ở trên giường, lợi dụng ánh sáng từ cửa sổ xuyên vào, vùi đầu làm áo khoác bông của mình.

Làm xong trong một buổi chiều, cô lại bắt đầu cắt vải để may quần, áo khoác cho mình và anh trai.

Trần Tư Khả không biết đã đi đâu, Kỳ Vân Lan thì đang ngồi ngẩn người ở mép giường ôm một cuốn sách, không biết là đang suy nghĩ cái gì, thỉnh thoảng cong miệng lên cười, có lúc lại buồn bực lắc đầu than nhẹ.

Phí Tranh cũng cầm giỏ kim khâu đi đến bên cửa sổ, ngại ngùng cười với An Tri Hạ, lắc lắc đế giày trong tay: "Bình thường không có gì để làm, nên chị có nhận một chút đế giày, may đệm rồi mang lên chợ bán, mặc dù không bán được nhiều nhưng cũng đủ để đổi muối, diêm và dầu hỏa thông thường.

"An Tri Hạ gật đầu, cơ thể tránh sang một bên nhường chỗ cho cô ấy ngồi.


"Em thêu thùa giỏi thật đấy, tốc độ nhanh, đường may còn kỹ càng.

" Phí Tranh nhìn một cách ghen tị, cô ấy cũng không có đủ vải và kim khâu nên không thể luyện được.

"Mẹ em là nữ công nhân trong xưởng may quần áo.

" An Tri Hạ cũng không ngẩng đầu lên trả lời luôn: "Vốn dĩ bà ấy định để em nhận lấy công việc của mình, cho nên bình thường vẫn lôi em ra luyện tập may vá ở nhà.

"Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau, nhưng không hề trì hoãn công việc đang làm.

Quần áo thời này chỉ có một kiểu nên cô không dễ dàng thay đổi quá nhiều.

Chỉ đơn giản làm cho mỗi người một bộ quần áo lao động mang ít phong cách hip-hop phù hợp để đi làm và đi chơi, và một bộ quần áo cán bộ có bốn chiếc túi khá cứng nhắc.

Sau khi hoàn thành bản phác thảo trong đầu, cô nheo mắt lại, thay vì dùng phấn vẽ phác hoạ lên, cô trực tiếp cầm kéo cắt vải một cách gọn gàng, điều này khiến Phí Tranh vô cùng sợ hãi.

Sau khi cắt xong, cô bắt đầu đặt kim lên khâu, cũng không phải là mũi khâu phẳng bình thường mà giống như mũi may vắt sổ từ máy may, đầu tiên đâm kim theo chiều ngang, sau đó lại đâm ngược lại, trong quá trình này, An Tri Hạ còn sử dụng mẹo giấu mũi kim, chỉnh mũi kim, cùng các kỹ thuật khác nhau.


Phí Tranh không thể nhìn rõ, chỉ có thể khô khốc khen ngợi tán dương.

Trong một ngày rưỡi, An Tri Hạ đã làm xong quần áo, lại giặt qua bằng nước ấm.

Nghĩ đến việc những người đàn ông sắp quay trở về, cô đốt lửa trên giường, tiện thể phơi quần áo cho khô, sau đó dùng một chiếc bình gốm đổ đầy nước sôi ủi qua một lần, rồi cất đi.

Gió bên ngoài gào thét dữ dội, An Tri Hạ ngủ không được nên mở to tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Trời đã tối hẳn, vừa lúc bọn họ nghĩ sáng mai mọi người sẽ xuống núi thì đàn chó trong làng bắt đầu sủa, con này sủa, con kia cũng hùa theo chung vui.

Tất cả mọi người trong thôn không nhịn được mở cửa nhìn về phía núi, tối đen như mực, làm sao nhìn ra được cái gì? Khi mọi người đang lo lắng, thì có một tia đèn pin trên núi loé lên, đó là tín hiệu của những người đàn ông đi săn trở lại, nhà nào nhà nấy đều quấn áo bông phấn khích chào đón bọn họ.


An Tri Hạ nở một nụ cười trên môi, cũng mặc một chiếc áo khoác bông mới, đang định đi ra ngoài thì lại vòng lại rót đầy một bình nước nóng, bỏ một thìa lớn đường đỏ rồi mới chạy ra ngoài.

Chỗ ở của thanh niên trí thức tương đối gần với phía sau núi, cô vùi đầu chạy chậm một đoạn đường, nhanh chóng bỏ lại mọi người phía sau, nghe thấy giọng nói vội vàng của đoàn người hòa vào màn đêm cách đó không xa, trong lòng càng thêm hoảng hốt, bước chân cũng chạy nhanh hơn.

Con đường đất gập ghềnh, cô loay hoay chạy dưới ánh sáng không mạnh lắm của đèn pin, đột nhiên đụng phải một vòng tay hào phóng, thoang thoảng mùi máu tươi, trên đỉnh đầu còn có hơi thở nóng rực của đàn ông, bên tai cũng có nhịp tim đập mạnh từng hồi.

Cô sợ tới mức vội vàng lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức bắt gặp một đôi mắt đầy sao mênh mông, thâm trầm mà xa xăm, giống như màn đêm vĩnh hằng, khiến người ta không cách nào tập trung vào dáng người đi tới.

.