Nghe thế, Cố Minh Thành và chính ủy Lưu đều lắc đầu, bọn họ không thể tưởng tượng có thể tìm ra cô vợ nào quản lý được Phong Lẫm để anh phải nghe lời, chỉ sợ lúc đó vợ của Phong Lẫm đều bị bộ dáng hung dữ lạnh lùng của anh dọa khóc.

Chuyện này cũng đã từng xảy ra.

Mặc dù Phong Lẫm nhìn khá hung hãn nhưng vẻ ngoài của anh thật sự rất đẹp, mày rậm mắt sáng, ngũ quan sắc nét, đẹp theo kiểu nam tính, đã vậy anh còn là người gốc thủ đô, gia thế khá tốt, không ít người muốn mai mối cho anh.

Đặc biệt có không ít đồng chí nữ ở chỗ đoàn văn công muốn hẹn hò với anh.

Kết quả, có một đồng chí nữ lấy hết can đảm đến gặp anh nhưng lại bị dáng vẻ như kẻ gian ác của anh dọa cho khóc.

Cố Minh Thành nói mấy câu với hai người rồi vội vàng rời khỏi.


Chính ủy Lưu và Chu Kiến Quốc nhìn theo hướng anh ấy đi mới đột nhiên nhớ đến hôm nay là thứ sáu, là ngày gọi điện thoại cho người nhà của Cố Minh Thành.

Lúc trước Cố Minh Thành còn là liên đội trưởng đã bắt đầu có thói quen này, mỗi tuần anh ấy đều nói chuyện với người nhà một lần, mặc dù tốn rất nhiều tiền anh ấy cũng không thèm để ý.

Sau này bọn họ mới biết được trong nhà Cố Minh Thành có một cô em gái ốm yếu bệnh tật, anh ấy lo lắng em gái xảy ra chuyện không may nên cứ đến cuối tuần đều phải nghe giọng nói của em gái một lần mới yên tâm được.

Nói đến em gái của Cố Minh Thành, mọi người đều lo lắng thay cho anh ấy.

Nghe nói cô là một đứa trẻ sinh non, cơ thể đã yếu ớt từ nhỏ còn bị bệnh nguy kịch mấy lần, không dễ gì mới sống được đến bây giờ, thậm chí mọi người còn có suy nghĩ bất cứ lúc nào em gái của Cố Minh Thành cũng có thể! nên phải chuẩn bị tâm lý.

Nhưng đến lúc đó chỉ sợ bản thân Cố Minh Thành cũng không chịu nổi.

"Hi vọng em gái của lão Cố có thể sống lâu trăm tuổi, nếu không chắc cậu ấy đau lòng lắm.

" Chu Kiến Quốc nói vậy.

Chính ủy Lưu thở dài: "Chỉ hy vọng được thế.

"Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, cũng là thứ làm người ta bất lực nhất trên thế gian này.

***Lúc này còn chưa đến tết Đoan Ngọ, thời tiết phía Nam đã chuyển qua mùa hè, ánh nắng chói chang, dù đã đến chạng vạng nhưng khí nóng vẫn bốc lên từng đợt.

Ánh nắng chiều vẫn gay gắt, Cố Di Gia cầm ô, đi chầm chậm trên con đường bùn đất ở nông thôn.


Ba mẹ con Trần Ngải Phương đi ở phía trước, họ đều cố ý bước chậm hơn để thích hợp với bước chân của Cố Di Gia.

Nông dân rất ít khi che ô vào ngày nắng, đặc biệt là vào thời điểm xế chiều như lúc này.

Không ít người nhìn Cố Di Gia cầm ô đi ngang qua, trong đó đa số là thanh niên trí thức.

Những thanh niên trí thức mới tới im lặng nhìn người đang che ô đi qua.

Tán ô rất thấp nên không thể nhìn được khuôn mặt của người đó, bọn họ chỉ có thể nhận ra đây là một đồng chí nữ trẻ tuổi qua bóng lưng yểu điệu mảnh khảnh và chiếc váy dài đến cổ chân.

Đột nhiên, tán ô hơi nâng lên lộ ra một khuôn mặt đẹp như hoa sen, ngũ quan tinh tế sắc nét tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên thế giới, những người đột nhiên nhìn đến khuôn mặt này chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ.

Bóng người xinh đẹp đã nhẹ nhàng lướt qua và đi ra khỏi tầm mắt nhưng vẫn có nhiều người đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn theo.

"Đó là ai thế?" Có một thanh niên trí thức nam hỏi với giọng kinh ngạc.


Các xã viên đã trải qua chuyện này nhiều đến mức thành thói quen: "À, là đứa con gái nhỏ nhà anh cả Cố, đẹp đúng không?"Thanh niên trí thức nam vừa đặt câu hỏi gật đầu theo bản năng rồi đỏ mặt.

Nhưng không có ai cười nhạo cậu ta, bởi vì rất nhiều người ở đây cũng như vậy, đến cả những thanh niên trí thức nữ cũng không thể nhịn được mà đỏ mặt.

Các cô gái nghĩ đến bộ dáng ngắm nhìn người khác si mê vừa rồi của mình rồi vô thức sờ sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng.

Nhưng mà cô gái kia đúng là quá xinh đẹp, đó là một vẻ đẹp mà dù nam hay nữ đều rất yêu thích.

Cho nên mọi người có nhìn đến ngẩn ngơ cũng xem như bình thường thôi.

.