Translator: Y Na Thố ThốKha Vân Nguyệt ưỡn ngực một cái, không hề phủ nhận tình cảm của mình với Tần Nguyên Cửu, kiêu ngạo khẽ nói: "Nếu chị không có ý định đó thì nói ngay trước mặt bà nội và các thím này đi.

""Tránh khỏi sau này lại nói mọi người hủy hoại thanh danh của chị!"Kha Mỹ Ngu cười lạnh: "Các người là quan tòa hay là công an, tôi cần gì phải nói với các người?""Ngược lại, tôi có quyền truy tố các người vì tội tung tin đồn thất thiệt, phá hoại sự đoàn kết của đội sản xuất, hạ thấp bầu không khí của thôn Lạc Phượng, nói không chừng có thể sẽ bị các phần tử thù địch lợi dụng!"Đây đều là phụ nữ trong thôn, bình thường có chút lắm mồm, thích xem trò vui của người khác, không có suy nghĩ hãm hại người khác.

Bây giờ bị Kha Mỹ Ngu kéo vào hoàn cảnh lớn, bọn họ nhất thời sợ hãi.

"Chị… chị đừng tưởng học được mấy năm là lên mặt với chúng tôi.


" Kha Vân Nguyệt lắp bắp nói: "Tôi còn không biết gì về chị sao, từ tiểu học đến trung học, chị chưa từng vượt qua tiêu chuẩn lần nào!"Kha Mỹ Ngu thờ ơ nhún vai: "Hình thức bên ngoài như thế nào thì tôi không cần nói, cạnh tranh giữa các đội sản xuất trong đại đội và các đội sản xuất trong thôn rất lớn, chắc không ai muốn việc cá nhân của tôi ảnh hưởng đến việc kết toán công điểm ăn Tết của các người đâu nhỉ?""Bốn chữ "tập tục không tốt" có thể lớn hoặc nhỏ, nếu chúng thực sự được dùng để làm ầm lên…"Mọi người sắc mặt âm trầm, không cam lòng ngậm miệng lại, vẫn không quên lẩm bẩm: "Nếu cô không làm gì thì giả đã không thành thật!"Nếu là trước đây, chắc chắn Kha Mỹ Ngu sẽ không để ý, nhưng bây giờ cô có nhiệm vụ nặng nề trước mắt, nhất định phải chạm được vào vị trí bà Tần.

"Hàng xóm láng giềng thân mến, mọi người đừng lo lắng, Kha Mỹ Ngu tôi đây rất ngay thẳng, làm chuyện gì cũng tuân theo quy tắc, tuyệt đối sẽ không để bị ai bắt lỗi đâu!" Đó là tất cả những gì cô có thể làm.

Xe bò chậm rãi di chuyển, trên con đường đất không bằng phẳng, đám người xóc nảy, lắc lư rất đều đặn.

Khi bọn họ ra khỏi thôn, vừa định rẽ ngoặt, Kha Vân Nguyệt đã vỗ vai Kha Nguyên Viễn: "Anh ba, đợi đã, chị Ân Thục tới!""Vân Nguyệt, xe của chúng ta hết chỗ rồi.

" Kha Nguyên Viễn bất lực nói.

"Em thấy chị Ân Thục mang rất nhiều đô, tiện treo vào tay lái thôi, tránh khỏi việc trên xe nhiều người đè bẹp con bò.

" Nói xong Kha Vân Nguyệt lập tức đứng dậy vẫy tay với Kha Ân Thục: "Chị Ân Thục, ở đây!"Kha Nguyên Viễn không lay chuyển được em gái, cười xin lỗi với mọi người trong xe, tốc độ đánh xe chậm hơn rất nhiều, hiển nhiên là chờ người phía sau đuổi kịp.

Kha Ân Thục sải bước đi về phía bên này.


"Chị Ân Thục, chị đưa giỏ trúc cho anh ba em đi, như vậy đi đường sẽ dễ dàng hơn.

""Cảm ơn" Kha Ân Thục cong môi cười nhẹ.

"Em tám Kha, bên trong giỏ của em có cái gì nhìn lạ thế.

""Một tháng nữa em lập gia đình rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút, còn ngày ngày chạy lên núi làm gì?"Không được nói chuyện linh tinh về Kha Mỹ Ngu, mọi người lại hào hứng vây quanh Kha Ân Thục sắp trở thành người thành phố, tập trung khai hỏa.

Mới đầu Kha Ân Thục ngại ngùng cười cười, chào bà cụ Kha và Kha Mỹ Ngu một tiếng, nhưng chẳng nhận được gì ngoài thái độ khinh khỉnh và hừ lạnh.


Cô ta vuốt tóc mai: "Sau này tôi lấy chồng, sẽ không thể ở bên cha mẹ cả ngày nữa, nên trong một tháng này, tôi có thể được cái gì thì hay cái đó thôi.

""Chị Ân Thục có hiếu thật đấy.

" Kha Vân Nguyệt chật vật chen trái chen phải, cố gắng nhường chỗ cho Kha Ân Thục, cười thân mật kéo cánh tay cô ta: "Cái gì phúc tinh hay không phúc tinh chứ, em nói cho mà biết, người thiện lương hiếu thuận như vậy, vận khí chắc chắn sẽ rất tốt và vững chắc!""Nhìn mà xem, hôn sự với nhà họ Vu tốt như vậy còn có thể bỏ qua một phúc tinh nào đó, rơi lên trên người chị Ân Thục mà!"Kha Mỹ Ngu chế nhạo: "Đúng là ngu không ai bằng, nếu hôn sự nhà họ Vu là của tôi thì làm gì có tin đồn về tôi với đồng chí Tần chứ.

".