Cô đi loanh quang hỏi han người bán.

Lúc này mua giấy vệ sinh tuy không cần tem phiếu, nhưng có giới hạn, số lượng mỗi người được mua cực kỳ ít.

Cho nên cô chỉ có thể đi dạo quanh một vòng hợp tác xã cung tiêu ở các khu vực, mua tất cả những cái có thể mua được.

Lúc này sắc trời đã không còn sớm sủa, cô không mua nữa, định ngày mai tới tòa nhà bách hoa xem sao.

Lần này cô về, người nhà đều có mặt đủ.

Bà Lục dường như rất vui, có lẽ là do cuối cùng cô con gái cả yêu dấu đã có công việc ổn định.


Bà ta còn vừa ăn uống vừa nói muốn giới thiệu đối tượng cho cô ta, bà ta cũng chuẩn bị chọn vài mối ngon cho cô ta gặp gỡ.

Ông Lục cũng gật đầu.

Lục Hạ nhớ tới lời Lục Thu nói, bèn ngẩng đầu liếc nhìn Lục Xuân, phát hiện vẻ mặt cô ta không đúng, nhưng vẫn không dám mở miệng phản đối, không rõ đối tượng kia của cô ta là như thế nào.

Có điều nhìn người nhà họ Lục cười nói vui vẻ như vậy, cô lại cảm thấy có chút chói mắt, có lẽ bọn họ đã quên việc cô sắp phải xuống nông thôn rồi.

Lục Hạ chợt cảm thấy tức giận thay cho nguyên thân.

Cô chợt nghĩ tới một điều, bèn nói thẳng: "Mẹ, con sắp xuống nông thôn rồi, không phải mẹ nói sẽ chuẩn bị đồ cho con sao? Mẹ chuẩn bị xong chưa?Đúng rồi, hôm qua mẹ còn bảo phía đông bắc lạnh lắm, có phải cũng chuẩn bị quần áo bông dày ấm áp cho con rồi không?Mà từ nhỏ tới lớn con chưa từng được mặc quần áo mới, lần này xuống nông thôn không biết có thể trở về hay không.


Dù thế nào mẹ cũng phải sắm cho con một bộ đồ mới chứ?"Cô vừa dứt lời, trong nhà lập tức yên tĩnh, sự náo nhiệt ban nãy cũng không còn.

Bà Lục há hốc miệng, không biết nói gì cho phải.

Cuối cùng bà ta nói: "Không phải đã bảo là sẽ cho con hai cái chăn rồi sao? Đều là đồ mới hết đấy.

"Lục Hạ gật đầu: "Vâng, con biết, ngoài chăn ra thì sao?"Thấy bà Lục không nói gì, Lục Hạ giả vờ ngạc nhiên: "Không phải ngoại trừ chăn, bố mẹ không chuẩn bị thứ gì khác cho con đấy chứ?"Bà Lục nghe cô nói vậy, sắc mặt sa sầm xuống: "Vậy con còn muốn cái gì? Con xem có ai xuống nông thôn mang theo hẳn hai cái chăn tốt như vậy không!"Nghe xong, Lục Hạ nở nụ cười châm chọc:"Vâng, chăn kia đúng là không tệ, nhưng con cũng thiếu những thứ khác nữa mà.

Từng ấy năm con đều dùng lại đồ cũ của chị cả.

Chiếc áo bông của con đã mặc mấy năm trời, bây giờ bông bên trong đã vón cục lại hết, không giữ ấm được nữa.

Mặc ở đây còn lạnh, nếu tới vùng đông bắc có khi chết lạnh mất.

”.