Tô Từ ra khỏi cửa từ tờ mờ sáng, bận rộn bên ngoài cả một ngày trời cũng chẳng có lúc nào nghỉ ngơi để ăn chút gì đó, vậy nên hai cái bánh hành chẳng thấm vào đâu so với cô.Ăn bánh xong, cô uống chút nước nóng rồi đặt chén trà tráng men xuống, xoay người ra ngoài sân ngồi xuống nghỉ ngơi.Mùi bánh hành hấp dẫn còn lưu lại trong nhà ăn như cái tát thẳng vào mặt Diệp Lão Nhị.Bữa cơm này Diệp Lão Nhị ăn rất nhanh, sau khi gõ vào thành bát của Diệp Tô Phương thì không nói thêm câu nào nữa.Ăn xong, ông đập đũa xuống bàn kêu rầm một tiếng rồi đứng dậy xách cái ghế dưới thân đi ra ngoài cổng, ngồi xuống hút thuốc lá.Gã đàn ông gầy guộc hơi khom người, mỗi lần rít một hơi là miệng lại phun ra một làn khói trắng.Chạy ngược chạy xuôi bên ngoài cả một ngày trời, người làm bằng sắt cũng thấy mệt.Tô Từ ngồi trong sân xoa bóp chân để cho đầu óc được nghỉ ngơi, cũng giúp cơ thể thả lỏng thoải mái hơn.Những người trong nhà lần lượt ăn cơm xong, đứng dậy đi làm việc của mình.Diệp Lão Nhị là người cầm trịch gia đình, mỗi ngày chỉ ra ngoài làm việc kiếm ăn, về đến nhà thì ăn uống ngủ nghỉ, việc nhà ông không động đến một ngón tay.


Anh cả anh hai thỉnh thoảng sẽ giúp dọn cơm bê bát, nhưng việc phải làm cũng không nhiều lắm.Ăn cơm xong, sau khi mấy đứa con gái giúp Tô Hoa Vinh rửa bát thì bắt đầu múc nước vào trong một cái nồi lớn đun sôi để tắm.Những người bình thường phải làm việc nhiều nhất trong nhà vẫn là chị cả Diệp Tô Anh và chị hai Diệp Tô Mai, chị ba Diệp Tô Hồng thì khá lươn lẹo, còn Diệp Tô Từ cũ sẽ chủ động giúp một tay nhưng thường thì chị cả và chị hai sẽ bảo cô đi làm bài tập.Còn lại bé năm Diệp Tô Phương, con nhỏ chỉ biết ăn chứ làm việc gì cũng không ra hồn, vậy nên không trông cậy được gì.Sức khỏe của Tô Từ cũ không tốt lắm, hôm nay Tô Từ vừa đau lưng vừa tê chân, vậy nên không đứng dậy giúp đỡ.Cô vừa nghỉ ngơi vừa chờ mọi người trong nhà tắm rửa, đợi đến lượt rồi đi tắm cũng được.Thế nhưng hôm nay chưa đến lượt cô mở miệng thì chị ba Diệp Tô Hồng đã cười tủm tỉm chủ động đi qua gọi cô, sau đó nói rằng: "Tô Từ, chị đổi nước tắm cho em rồi, không nóng không lạnh vừa đủ để tắm rửa.

Mau vào đi tắm đi."Tô Từ nhìn khuôn mặt tươi cười một cách ân cần của Diệp Tô Hồng thì ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi.Cô chị ba trong nhà này từ trước đến nay thường gây chuyện với Tô Từ, lúc nào cũng muốn cô nghỉ học ở nhà, bình thường không có việc gì cũng tìm cái để gây chuyện, khiến Tô Từ khóc lóc hết lần này đến lần khác, làm gì có chuyện tỏ ra ân cần thế này.Nghĩ xong, cô cười nhẹ với Diệp Tô Hồng, sau đó mở miệng nói: "Chị ba không cần khách sáo như vậy đâu."Diệp Tô Hồng vẫn nở nụ cười ân cần: "Chị với Tô Phương tắm rửa xong rồi, tiện tay thì giúp em múc mấy gáo nước thôi mà.

Đều là chị em ruột với nhau, cái gì mà khách sáo với không khách sáo chứ."Người ta đã nói như vậy rồi, Tô Từ cũng không tỏ vẻ khách sáo nữa.Cô chịu đựng sự ê ẩm của đôi chân, đứng dậy khỏi ghế rồi đi vào nhà tìm quần áo sạch để đi tắm. Cởi quần xong rồi ngồi vào thùng tắm lớn, nước nóng tiếp xúc với da thịt khiến người ta thoải mái đến mức xương cốt mềm nhũn ra. Tô Từ ngâm nước ấm một lúc, đang trong lúc thoải mái thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ truyền đến từ cổng: "Chú Diệp, nghe nói Diệp Tô Từ bị bệnh, tôi cố ý tới đây thăm cháu.


Tô Từ hiện tại thế nào rồi ạ?"Sau khi lờ mờ nghe thấy mấy câu này, Tô Từ bỗng dưng sửng sốt một hồi.Cô chớp đôi mắt đang mờ hơi nước, đột nhiên ý thức được bản thân mình quên mất một chuyện!Bởi vì bản thân cô đã tốt nghiệp khoảng hai ba năm, sớm đã quên mất việc phải đến trường, hơn nữa bảy anh chị em còn lại của Tô Từ cũng không đi học, vậy nên cô tự nhiên quên mất chuyện đi học. Sau khi phản ứng lại, cô cúi đầu nhìn dáng người của mình, lúc này mới thật sự nhận ra rằng—— bản thân hiện tại mới có mười ba tuổi, vừa mới bước vào tuổi thanh xuân, đang trong thời kỳ dậy thì, vẫn là một học sinh tiểu học!Tô Từ đến trường học khá muộn, phải hoàn thành học kỳ này mới có thể tốt nghiệp tiểu học.Mà người bên ngoài đến tìm cô chính là cô giáo An ở trường.


Mấy năm nay Tô Từ đi học, không biết cô giáo đã đến nhà tìm bao nhiêu lần, chỉ sợ học trò thôi học giữa chừng..